CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 571

Nhân khẩu Ban gia không nhiều, dứt khoát chụm mấy cửa và sân

vườn lại, tu bổ thành một vườn hoa lớn. Mặc dù người trong nhà đều không
chú trọng, nhưng bọn họ có tiền, cho nên mời hạ nhân tới xử lý khu vườn
xinh đẹp, không có việc gì tới đi dạo viện một vòng, tâm tình cũng vui vẻ
hẳn ra.

"Họa Họa, con thật sự đồng ý gả cho Thành An Bá?" Chỉ cần nhớ tới

hôn sự giữ nữ nhi và Dung Quân Phách, Âm thị đã cảm thấy không an tâm
trong lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thế nhưng hết lần
này tới lần khác bà lại nói không ra không đúng ở đâu.

"Sao vậy?" Ban Họa không hiểu nhìn Âm thị: "Mẫu thân, có phải

người không thích Thành An Bá?"

Âm thị lắc đầu: "Ta không có ý kiến với Thành An Bá, chỉ là lo lắng

con gả cho hắn, cuộc sống mai sau không ổn."

"Không tốt con liền về nhà ngoại. " Ban Họa không để ý lắm nói: " Dù

sao mọi người cũng sẽ không bỏ mặc con."

"Đứa nhỏ ngốc, hôn nhân đại sự, há có thể xem như trò đùa?" Âm thị

thấy nữ nhi thoáng hơn cả mình, tự mình nói nhịn không được cười rộ lên
theo: "Con đó, lúc nào mới có thể khiến vi nương yên tâm?"

" Thật hơi khó, chờ con tám mươi tuổi, người một trăm tuổi, người

cũng không yên tâm về con đâu. " Ban Họa nắm tay áo Âm thị lắc lắc: "Ai
bảo con là nữ nhi người chứ?"

"Một trăm tuổi?" Âm thị lắc đầu:"Ta không muốn sống lâu như vậy,

ngại cả người."

"Ai dám ghét bỏ người, nhà có một người già, như có một bảo vật. "

Ban Họa nắm chặt tay Âm thị: "Mẫu thân, người phải theo giúp con cả
đời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.