Đối với Trung Bình Bá phủ mà nói, đây cũng không phải một hôn sự
tốt, thế nhưng Thánh Thượng mời nhất phẩm mệnh phụ tự mình đến làm
mai mối, ông ta nói không nên lời cũng không dám cự tuyệt.
Biết được Tạ Uyển Dụ vậy mà thật muốn gả cho Nhị Hoàng Tử, bốn
người nhà Ban gia như phụ mẫu chết, tránh trong phòng ôm đầu khóc rống
một trận.
Đại Nguyệt Cung, là chỗ thay mặt Hoàng Đế, đồng dạng là nơi mà
chư vị Hoàng Tử đều muốn vào.
Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế, trên mặt
tràn đầy không cam lòng cùng phẫn hận: “Phụ hoàng, người nhi thần
ngưỡng mộ trong lòng không phải là cô nương Tạ gia, vì sao ngài muốn
buộc nhi tử cưới nàng?”
“Vị cô nương Tạ gia này ta nhìn qua, tướng mạo mỹ lệ, dáng vẻ hào
phóng, càng quan trọng hơn là tính tình mười phần khoan dung, cùng ngươi
xứng đôi mười phần.” Vân Khánh Đế cúi đầu viết chữ, nhìn cũng không
nhìn Tưởng Lạc: “Nếu như ngươi nghĩ không ra, thì trở về từ từ suy nghĩ,
lúc nào ngươi nghĩ thông suốt, ta lại cho ngươi xuất cung.”
“Phụ hoàng!” Tưởng Lạc không dám tin nhìn Vân Khánh Đế: “Ta và
đại ca đều là con của ngài, tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Tạ Uyển
Dụ có gì tốt, luận tài hoa không bằng tiểu thư Thạch gia, luận khí độ không
bằng Khang Ninh Quận Chúa nhà hoàng thúc, về phần tướng mạo...”
Tưởng Lạc cười lạnh nói: “Ngay cả bao cỏ như Ban Họa còn có dáng
dấp xinh đẹp hơn, tại sao ta phải cưới một nữ nhân như thế?”
“Nếu ngươi thấy Ban Họa đẹp hơn nàng, vậy ngươi liền cưới Ban Họa
đi!” Vân Khánh Đế có chút không kiên nhẫn nói: “ Thế gian nào có nhiều
nữ tử hoàn mỹ về mọi thứ như vậy, ngươi đừng không biết điều.”