Đợi sau khi những người khác lui ra ngoài, Lưu Bán Sơn nói: "Bốn
thích khách, trong đó có một tên còn hôn mê, ba tên khác bị thương rất
nghiêm trọng. Bá gia, Phúc Nhạc Quận Chúa có... Võ nghệ không tầm
thường."
Dung Hà nâng chung trà lên nhấp môi: "Sau này ta không cần lo lắng
mai sau nàng chịu thiệt thòi, rất tốt."
Đến cùng Lưu Bán Sơn không nói thêm gì nữa, hắn cao giọng nói: "
Xin Thành An Bá yên tâm, hạ quan nhất định mau chóng điều tra rõ án
này."
"Dung đại nhân. " Khanh Đại Lý Tự đi đến, đưa tay thi lễ với Dung
Hà, Dung Hà đứng dậy đáp lễ với ông, ông bận bịu nghiêng người né qua:
"Dung đại nhân, vụ án này chúng ta nhất định dụng tâm tra, sao có thể làm
phiền ngươi tự mình chạy chuyến này."
"Đúng lúc hôm nay ta nghỉ, liền đến quấy rầy đại nhân, đại nhân
không ngại tại hạ phiền chứ."
"Hì hì " Khanh Đại Lý Tự cười bồi: "Dung đại nhân nói quá lời, ngươi
có thể tới, tất nhiên hạ quan hoan nghênh rồi." Thân là Khanh Đại Lý Tự,
ông biết một số chuyện người khác không biết, nói thí dụ như bên cạnh bệ
hạ có mật thám của mình, dò xét là người nào, thủ lĩnh là ai, những người
này không có gì không biết.
Khanh Đại Lý Tự hoài nghi khả năng của Dung Hà, nhưng lại cảm
thấy dạng người này không thích hợp làm mật thám, cho nên chỉ bán tín
bán nghi, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến kính sợ ông dành cho Dung
Hà.
"Đại nhân làm việc, ta đương nhiên yên tâm. " Dung Hà cười nhạt: "Ta
chỉ không đành lòng vị hôn thê vì chuyện này mà tức giận, cả ngày thấp