CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 686

thỏm lo âu, cho nên mới tới nơi này quấy rầy chư vị, mong chư vị tha lỗi
nhiều hơn."

Khanh Đại Lý Tự pha trò gượng cười, Thành An Bá đang tạo áp lực

với bọn họ.

"Không biết bên Tĩnh Đình Công..."

"Tĩnh Đình Công bị kinh sợ, đã hồi phủ nghỉ ngơi. Còn Phúc Nhạc

Quận Chúa..." Dung Hà nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, sau
đó dùng nắp hớp nhẹ lên miệng chén, hớp đến tâm lý Khanh Đại Lý Tự bất
ổn, chỉ cầu Dung Hà có thể cho ông thoải mái một chút.

"Quận Chúa là một nữ lưu, thấyphụ thân gặp khó khăn, trong lòng khó

chịu vạn phần, hiện nay đã vào cung cầu kiến bệ hạ." Dung Hà thở dài: "Bệ
hạ đối đãi Ban gia thế nào, trong lòng ngươi cũng rõ, cho nên vụ án này
kéo không được, sẽ làm lửa giận trong lòng bệ hạ càng lớn, đến lúc đó ai
tới giúp đại nhân gánh tội danh hành sự bất lực này?"

"Đa tạ Dung đại nhân nhắc nhở, hạ quan nhất định tra án này thật

nghiêm." Trong lòng Khanh Đại Lý Tự càng sầu, không biết người Ban gia
có bản lĩnh gì, lỗ mãng mà có thể dỗ bệ hạ vô cùng coi trọng họ, cho dù
trong lúc hiếu kì, bệ hạ cũng thường ban thưởng cho nhà họ, coi như ân
tình Trưởng Công Chúa cứu giá, cũng không thể để bệ hạ niệm tình bọn họ
như thế?

"Đại nhân bận chuyện, ta không quấy rầy nữa, cáo từ."

"Dung đại nhân đi thong thả."

Đưa tiễn Dung Hà, Khanh Đại Lý Tự mới đi đến trước mặt Lưu Bán

Sơn, mày chau mặt ủ nói: "Vụ án này không đầu không đuôi, chúng ta làm
sao tra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.