CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 687

"Đại nhân, đây là chân dung thích khách khai ra người chủ sự." Lưu

Bán Sơn đưa chân dung cho Khanh Đại Lý Tự, sau khi Khanh Đại Lý Tự
nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức sợ hãi than một tiếng: "Thật là hoạ sĩ lợi
hại, Thanh Phong họa kỹ của ngươi lại tăng lên."

"Đại nhân, bức họa này không phải ta vẽ nên. " Lưu Bán Sơn cười khổ

nói: " Đây là bản vẽ của Thành An Bá."

Hắn là một quan viên Đại Lý Tự, bản lĩnh thẩm án vẽ tranh, đúng là

không bằng Thành An Bá, thật khiến người ta vừa xấu hổ vừa kính nể.

"Cái gì?" Khanh Đại Lý Tự kinh ngạc nhìn bức họa này: " Không phải

Dung Quân Phách từ trước giờ không vẽ ảnh hình người sao?"

"Đại khái mọi chuyện luôn có ngoại lệ." Lưu Bán Sơn nhớ tới Phúc

Nhạc Quận Chúa, lắc đầu cười nói: " Vô luận thế nào, may mà có bức họa
này, có thể khiếnchúng ta phá án lần này nhẹ nhõm không ít."

Khanh Đại Lý Tự cẩn thận từng li từng tí bỏ bức vẽ lên bàn, đây chính

là chân dung nhân vật đầu tiên Dung Quân Phách vẽ, ông có mấy phần xúc
động muốn nhét vào trong ngực.

Có người nói, Dung Quân Phách không vẽ hình người, là bởi vì không

am hiểu. Thế nhưng chỉ bằng lời miệng của thích khách, liền mô phỏng ra
bộ dáng phạm nhân, dạng người này sao có thể không am hiểu?

Chỉ tiếc vẽ là một phạm nhân hình dáng không có gì đặc biệt, nếu

không ông cũng phải mặt dày mày dạn thu bức vẽ này lại.

Đại Nguyệt cung, một vị ca cơ đang hát ca khúc cho Vân Khánh Đế,

mắt thấy bệ hạ có chút hứng thú với nàng ta, trong lòng ca cơ mừng thầm.

"Bệ hạ, Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.