Không cho sủng thần của ông mặt mũi, chính là không cho ông mặt
mũi, Vân Khánh Đế biểu thị mình có chút không vui.
"Bệ hạ." Ban Họa hít mũi một cái, cặp mắt cái mũi đều hồng, đột
nhiên Vân Khánh Đế nhớ tới khi còn bé nuôi một con thỏ trắng nhỏ, sau đó
bé thỏ trắng thế nào?
Hình như bị nhị đệ phụ hoàng thích muốn, không đến mấy ngày con
thỏ kia liền bị nhị đệ chơi chết, nhị đệ còn cho người lột da thỏ treo lên cây,
chờ ông biết việc này, con thỏ đã sớm bị phơi thành khung xương.
Ký ức quá xa xưa, ông đã không nhớ rõ lắm, nhưng tâm tình bị người
ta lấn áp, thì vẫn chưa quên.
"Không khóc không khóc, chúng ta không bị uất ức. " Vân Khánh Đế
tự tay bưng một chén trà mật ong đến trước mặt Ban Họa: " Uống nước
trước."
Ban Họa nhận cái chén thút tha thút thít nói: "Cảm ơn bệ hạ."
Vân Khánh Đế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã ngừng khóc.
"Bệ hạ, có người muốn giết chúng ta." Mắt to ngập nước của Ban Họa
nhìn chằm chằm Vân Khánh Đế: "Ta không muốn chết."
"Ai muốn giết các ngươi?" Vân Khánh Đế kinh ngạc trừng lớn mắt,
trong đầu nghĩ lại là, chẳng lẽ vì có người thấy ông đối xử quá tốt với Ban
gia, liền bất mãn? Lẽ nào lại như vậy, ông thân là Đế Vương, muốn đối tốt
với ai liền đối tốt với kẻ đó, còn có người dám bất mãn với chuyện này?!
Ban Họa không biết Vân Khánh Đế nghĩ gì, nàng nói chuyện đã xảy
ra, nhưng nàng thực sự quá thương tâm, quá sợ hãi, lúc kể ngẫu nhiên có
chút sai sót, cũng coi là bình thường.