CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 737

Nhưng hôm nay có Phúc Nhạc Quận Chúa ở đây, Thành An Bá cũng giải
quyết án này, hạ quan dẫn Thạch tiểu thư đi, cũng là hành động bất đắc dĩ."

"Ngươi cũng không dễ dàng, ta hiểu mà. " Khanh Đại Lý Tự vỗ vai

Lưu Bán Sơn, vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy ngày nay ngươi cực khổ, chỗ
Thành An Bá và Phúc Nhạc Quận Chúa..."

"Xin đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định làm tốt. " Mắt Lưu Bán Sơn

nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: " Xin đại nhân yên tâm, việc Thành An Bá đã
nhúng tay vào, ngày sau xảy ra chuyện, tất nhiên do Thành An Bá phụ
trách, dù có liên quan đến Đại Lý Tự chúng ta, nhưng cũng liên quan không
quá lớn,đại nhân yên tâm là được."

Khanh Đại Lý Tự nghe vậy cười, rất hài lòng với việcthức thời Lưu

Bán Sơn:"Ngươi đi nói với Dung đại nhân, là ta bị bệnh, vụ án này Thành
An Bá toàn quyền phụ trách, hắn cần gì, các ngươi tận lực phối hợp là
được."

Nói xong, lần nữa vỗ vai Lưu Bán Sơn, cười híp mắt đi ra.

"Đại nhân đi thong thả." Lưu Bán Sơn cung kính thi lễ với bóng lưng

ông ta. Mấy người Khanh Đại Lý Tự đi xa rồi, ông quay người đi đến đại
lao.

Đi vào đại lao, ông thấy vậy mà Dung Hà và Ban Họa ngồi ở một bên

uống trà, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: "Dung đại nhân, không biết
người hỏi được gì chưa?"

Dung Hà đặt chén trà xuống: "Lưu đại nhân còn chưa đến, sao ta có

thể chuyên quyền?"

"Dung đại nhân khách khí rồi. " Lưu Bán Sơn cười nói: " Cấp trên của

hạ quan thân thể khó chịu, cần ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, vụ án này chỉ
sợ nhờ đại nhân toàn quyền phụ trách."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.