Hà sẽ hủy diệt chứng cứ, không chút do dự, liền lấy tờ giấy dấu trong ngực
ra.
Dung Hà không đưa tay đón, Lưu Bán Sơn nhìn về phía Lý Thành
Khai, Lý Thành Khai do dự một chút, đưa tay nhận lấy tờ giấy được xếp
gọn chỉnh tề. Ông ta đã từng nhìn qua tranh chữ của Dung Hà, cho nên mở
tờ giấy ra nhìn một chút, cảm giác chữ này xác thực hình như do Dung Hà
viết.
Nhưng Lý Thành Khai không dám nói thẳng, ông ta giơ tờ giấy lên
trước mặt Lưu Bán Sơn: "Lưu đại nhân, ngươi xem cái này..."
Lưu Bán Sơn nhìn thoáng qua, liền cười lắc đầu nói: "Chữ này không
phải Dung đại nhân viết."
"Cái gì?" Bỗng nhiên Thạch Phi Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Bán
Sơn: "Không thể nào!"
Nàng ta không thể không nhận ra chữ Dung Hà viết, cái này rõ ràng
chính là chữ của Dung Hà.
"Thạch cô nương, hạ quan cũng rất thích chữ viết của Dung đại nhân,
cho nên những năm gần đây có cất mấy tấm tranh của Dung đại nhân,
nhưng mà..." Lưu Bán Sơn quay đầu nhìn Dung Hà: "Trên thực tế tranh của
Dung đại nhân rất ít truyền ra, rất nhiều cái bên ngoài gọi là bút tích của
Dung đại nhân thật ra đều do người khác vẽ."
"Bức thư này mặc dù rất giống Dung đại nhân viết, nhưng chỉ cần mời
lão tiên sinh đến xem xét chữ viết, liền có thể chứng minh đây không cùng
một kiểu chữ. " Lưu Bán Sơn nói với Thạch Phi Tiên: " Thạch cô nương,
Đại Lý Tự có quan viên xem xét chữ viết, nhãn lực của ông ấy ngay cả bệ
hạ cũng tán thưởng qua, hạ quan sẽ gọi người đến xem xét nét chữ một
phen."