Thái Tử há to miệng, thấy Vân Khánh Đế tức giận đến mặt vặn vẹo,
không còn dám kích thích ông,đành phải tiếp tục đọc tấu chương, chuyển đi
lực chú ý của Vân Khánh Đế.
"Dung đại nhân. " Chu đại nhân và Dung Hà cùng đi ra cửa cung, nhỏ
giọng nói với y: " Thân thể bệ hạ sợ là không tốt lắm."
Dung Hà thở dài nói: "Bệ hạ chính là con của trời, có trời xanh phù
hộ, nhất định không có trở ngại đâu."
Chu đại nhân biết y đang nói lời xã giao, cười: "Lão phu cũng mong
mỏi như thế."
Dung Hà quay đầu nhìn Chu đại nhân, chân thành nói: " Thân thể bệ
hạ nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
Chu đại nhân sửng sốt một chút, lập tức dời ánh mắt: "Dung đại nhân
nói đúng."
"Chu đại nhân, Quân Phách." Ban Hoài nhìn thấy hai người, vỗ vỗ con
ngựa dưới thân, để nó mau đuổi theo. Dung Hà thấy là ông, bận bịu ghìm
chặt dây cương, không cho con ngựa tiếp tục đi về phía trước, chờ Ban
Hoài đến gần, y cách Ban Hoài sau nửa thân ngựa: "Bá phụ."
Ban Hoài ngáp một cái, sáng sớm liền bị ép rời giường, tinh thần ông
thực sự không đến nơi nào: "Chỗ bệ hạ sao rồi?"
Chu đại nhân nhìn Dung Hà một chút, không nói gì.
Dung Hà nhỏ giọng nói: " Thân thể bệ hạ trúng gió, cần phải tĩnh
dưỡng."
Trúng gió?