" Vườn quý phủ rất đẹp, ở chỗ này dùng cơm có thể khiến tâm thần
người ta thanh thản. " Dung Hà vội vàng gật đầu nói: " Hết thảy đều có bá
mẫu làm chủ."
"Ừm." Âm thị nhẹ gật đầu.
Đồ ăn rất nhanh dọn lên bàn, có thanh đạm có cay, có ngọt có mặn,
khẩu vị đa dạng, hương vị đều đủ. Dung Hà phát hiện tuy nhân khẩu Ban
gia ít, nhưng khẩu vị lại không giống nhau. Trước khi dùng cơm, người
Ban gia không tùy ý như vậy, hiện tại xem ra, người Ban gia trên phương
diện ăn ở, quả nhiên không để mình ấm ức.
Còn có khi người Ban gia dùng cơm không cần nô bộc hầu hạ, cũng
không để ý cách ăn nói, không có chuyện còn có thể trò chuyện một số bát
quái hàng xóm.
Xem ra lần trước y đến nội viện dùng cơm, người Ban gia vẫn còn
tương đối kín đáo, hiện tại mới lộ ra bộ mặt thật.
Nghe bọn họ nói chuyện, y mới biết được thì ra mặt khác bà bà nhà ai
thích giày vò tức phụ, nhi tử nhà ai không hiếu thuận, đề tài cũng càng
thêm rung động so với lần trước đến, có thể thấy được bình thường người
Ban gia nhàn đến phát chán, đều đi nghe những thứ này.
"Hiền chất à. " Cơm nước no nê rồi, Ban Hoài kín đáo đưa cho Dung
Hà một chén trà tiêu thực, nửa híp mắt nói: "Tính tình người Ban gia chúng
ta lười nhác, để con chê cười."
Đuôi lông mày của Dung Hà giương lên, khóe miệng nhiễm lên ý
cười: "Không, rất tốt."
Người Ban gia không che giấu tính cách nữa mà thật tâm đối đãi với y,
nói rõ người Ban gia đã bắt đầu coi trọng y.