CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 83

Nhưng trong lòng lén nhìn trộm bao nhiêu lần, cũng chỉ có bọn hắn tự

mình biết thôi.

Hắn là nam nhân, mặc dù không phải là quân tử gì, nhưng đối với thói

hư tật xấu này của nam nhân hiểu rất rõ. Nhưng thứ bẩn thỉu như vậy, Ban
Hằng mãi mãi cũng sẽ không nói với nàng, tỷ hắn đầu óc rất đần, làm Quận
Quận thì làm thôi, những thứ linh tinh kia nàng không cần biết.

“Đẹp đẹp đẹp, toàn bộ đại nghiệp này tỷ đẹp nhất. “ Ban Hằng tỏ thái

độ qua loa gật đầu: “Người khác mặc gì cũng không sánh bằng tỷ.”

“Ngoan. “ Ban Họa vỗ đầu hắn, cười tủm tỉm nói: “Nói sớm đã tốt.”

Gần đây nàng đã ít chia sẻ chuyện về giấc mơ kia, người nhà cũng ít

nhắc, giống như có chí cùng nhau quên đi chuyện sẽ xảy ra năm năm sau,
lựa chọn cuộc sống vui vẻ.

Dù nói thế nào, nàng biết nhà mình sẽ sống qua 7/1 thật tốt, đã đủ hài

lòng.

Cuối tháng chín, là thời tiết lá rụng cỏ khô, Vân Khánh Đế bắt đầu

hoạt động đi săn mùa thu mỗi năm. Tĩnh Đình Hầu phủ mặc dù không có
bao nhiêu thực quyền, nhưng một nhà bọn họ lại có địa vị cao, lại cùng
hoàng thất có quan hệ thân thích, cho nên trong trường hợp này vĩnh viễn
sẽ không thiếu nhà họ.

Hôm nay Ban Họa cố ý dậy thật sớm, rửa mặt tô son, nhìn tấm gương

tinh tế phác hoạ trang dung, tóc mặc dù búi theo kiểu nam tử, nhưng lại cài
trâm kim diệp của nữ tử, chỉ cần bước chân khẽ động, sẽ nhẹ nhàng lắc lư.

Ban Hằng đứng trong sân trước viện Ban Họa đi vài vòng, nghe thấy

tiếng bước chân Ban Họa từ phía sau truyền đến, bận bịu cao hứng nói: “
Cuối cùng tỷ cũng ra, nếu tỷ không ra nữa thì chúng ta sẽ trễ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.