CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 873

Vương Đức lui ra ngoài, đi đến cửa đại điện lộ ra nụ cười xán lạn với

Ban Họa: "Quận Chúa, mời."

"Làm phiền công công."

"Quận Chúa làm nô tài ngại chết." Vương Đức tự tay giúp Ban Họa

nhấc lên màn lụa thật dày bên ngoài. Đi vào trong điện, mùi thuốc khó ngửi
xông vào mũi Ban Họa, ánh mắt nàng rơi xuống trên người Vân Khánh Đế
ngửa ngồi trên giường.

Ngắn ngủi hơn nửa tháng không gặp, Vân Khánh Đế như già hơn rất

nhiều, sắc mặt vàng như nến, hốc mắt hãm sâu, tướng mạo cũng không ôn
hòa uy nghi giống ngày xưa, ngược lại lộ ra cay nghiệt và điên cuồng. Ban
Họa trừng mắt nhìn, đáy mắt vẫn như cũ là tình cảm quấn quýt, nàng bước
nhanh đến một bên long sàng, ngồi xổm xuống: "Bệ hạ, rốt cục người nhớ
tới gặp ta."

Nhìn thấy Ban Họa rõ ràng có ý thân cận, sắc mặt Vân Khánh Đế ôn

hòa một chút: "Là ngươi không muốn gặp trẫm, làm sao còn trách trẫm
không gặp ngươi?"

"Ngài cũng không phải không biết, bây giờ ta đang trong hiếu kỳ, nếu

trực tiếp đến đây gặp ngài, người khác sẽ nói ta không hiểu quy củ." Hai
mắt Ban Họa sáng lên: "Nếu ngài triệu kiến ta, vậy ta có thể quang minh
chính đại tiến cung."

"Lúc này ngươi có thể không tuân thủ lễ rồi?"

"Quy củ là chết, người là sống nha. " Ban Họa cười giả dối: "Dù sao

chỉ cần có ngài ở đây, xem ai dám nói ta."

"Ta xem ngươi đang cãi chày cãi cối." Vân Khánh Đế cười cười:

"Trẫm trước kia không nên nuông chiều ngươi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.