CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 874

"Bệ hạ, thần nữ không phải cãi chày cãi cối, mà là cáo mượn oai hùm.

" Ban Họa dương dương đắc ý: "Thần nữ đã dùng thành ngữ này rất tốt
phải không?"

Thấy bộ dáng Ban Họa đắc ý như vậy, Vân Khánh Đế nhớ tới mấy

năm trước, khi đó Họa Họa không thích đọc sách, thường xuyên dùng sai
thành ngữ điển cố, nhắm trúng tức cười của ông. Sau đó, mỗi khi nàng
dùng đúng một điển cố, ông sẽ khen nàng một chút, đến mức sau này mỗi
lần nàng ở trước mặt ông dùng thành ngữ, đều sẽ đắc ý nhìn ông, đợi ông
đến khen nàng.

Tiểu nha đầu đáng yêu năm đó giống như cục bông trong chớp mắt đã

trưởng thành, mà ông cũng già rồi.

Trên mặt Vân Khánh Đế xuất hiện nụ cười ôn hòa: "Tính là không tệ,

có chỗ tiến bộ."

Nụ cười trên mặt Ban Họa càng thêm đắc ý.

Từ khi vào, Ban Họa chưa bao giờ nhắc đến chuyện thân thể của Vân

Khánh Đế, Vân Khánh Đế như cũng quên đi khó chịu trên người mình, nói
chuyện phiếm cùng Ban Họa, để ông có loại cảm giác trẻ thêm mấy tuổi.

Bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua, cung nhân canh giữ bên ngoài

điện nghe được trong nội điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng bệ hạ cười, đều
nới lỏng tâm trạng. Đồng thời sinh lòng kính ngưỡng với Phúc Nhạc Quận
Chúa, ngay cả mấy vị Hoàng Tử Công Chúa đều không làm được, Phúc
Nhạc Quận Chúa lại làm được, khó trách bệ hạ sủng ái như vậy. Nếu bên
cạnh họ có người có thể làm cho mình vui vẻ, bọn họ sẽ nhịn không được
đối tốt với nàng một chút, một chút nữa.

"Họa Họa." Vân Khánh Đế bỗng nhiên nói: " Trẫm cho người đánh

Dung Quân Phách, ngươi có oán trẫm hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.