CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 881

cùng mùi buồn bực lại khó ngửi trong Đại Nguyệt cung rất khác biệt. Ban
Họa vào cửa, gặp Dung Hà còn nằm lỳ trên giường đọc sách, tiến lên rút đi
sách của y:"Nằm lỳ trên giường đọc sách gì chứ, không cần mắt sao?"

"Nàng không có ở đây, ta nằm lỳ ở trên giường cũng không trò

chuyện, không đọc sách giết thời gian, còn có thể làm gì đây?" Dung Hà
mở to hai mắt nhìn Ban Họa, nước trong con ngươi trơn bóng, Ban Họa
nhìn thêm mấy lần, trái tim nhịn không được mềm nhũn ra.

"Các chàng là những văn nhân, thích nuôi gì mà môn khách, bây giờ

chàng bị thương, bọn họ có thể cùng chàng làm thơ hay vẽ tranh sao?" Ban
Họa ngồi xuống cạnh giường: "Nhà ta nuôi nghệ nhân gánh xiếc, ngày mai
ta cho bọn họ tới ở trong phủ chàng vài ngày, nếu như chàng rảnh đến
không có việc gì, thì gọi họ đến làm thú vui."

"Sao ta có thể đoạt lấy thú vui của nàng."

"Không sao, những tiểu xảo của gánh xiếc ta xem nhiều rồi, để chỗ

chàng mấy ngày, ta còn có thể tiết kiệm một khoản tiền ăn."

Dung Hà cười ra tiếng: "Đường đường là Quốc Công phủ còn thiếu

bạc sài ư?"

"Ai mà ngại có nhiều tiền chứ?" Ban Họa cười tủm tỉm nói: "Cho nên

chàng cứ việc giữ đi, nhà chúng ta những thứ khác không nhiều, nhưng
nuôi người thú vị không ít."

"Được." Khóe mắt đuôi lông mày của Dung Hà đều tràn ngập ý cười,

ngọt ngào như đồ chơi làm bằng đường, ăn thêm vài miếng vẫn muốn ăn
nữa.

"Chàng đừng cử động, ta xem vết thương trên lưng thế nào." Ban Họa

đi lên trước, lúc Dung Hà chưa kịp phản ứng, đã tiến lên cởi áo gấm lộ tấm
lưng bóng loáng, lộ ra nửa người trên trần nhẵn bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.