CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 882

Làn da Dung Hà rất trắng, vết thương trên lưng đã kết vảy, đen nhánh

dúm dó kéo dài trên lưng, nhìn vặn vẹo đáng sợ, không có chút mỹ cảm
nào. Y lo lắng Ban Họa nhìn thấy vết thương rồi, sẽ có hình ảnh không tốt
với mình, muốn kéo chăn lại bị Ban Họa đè tay xuống.

"Đừng nhúc nhích. " Ban Họa xoay người xích lại gần nhìn vết

thương: "Vết thương khôi phục không tệ, mấy ngày nay có phải sau lưng
ngưa ngứa?"

Dung Hà nhẹ gật đầu, ý thức được Ban Họa nghe không rõ, lại ừ một

tiếng.

"Vậy chàng nhớ kỹ tuyệt đối đừng cào, lưu lại vết sẹo là nhỏ, làm đổ

máu sinh mủ mới là chuyện lớn." Ánh mắt Ban Họa có chút hướng xuống,
xem xét eo Dung Hà vừa trắng nõn căng mịn vừa khêu gợi, kéo chăn mền,
phủ lên nửa người y: "Dùng cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Dung Hà không thích nằm lỳ trên giường ăn, cho nên cứ

việc rời giường sẽ có chút đau, y chật vật từ trên giường đứng lên.

"Thân thể gặp tội lớn như vậy, còn không ăn cơm cho đàng hoàng."

Ban Họa thở dài, quay người đi tới cửa, vẫy tay với hạ nhân Dung
gia:"Mau bưng cơm trưa vào phòng."

"Vâng." Hạ nhân hành lễ lui ra, hoàn toàn không chất vấn mệnh lệnh

của Ban Họa, thậm chí không cần nhìn sắcmặt của chủ nhân chân chính. Từ
hôm đó đến nay, bọn họ nhìn thấy Quận Chúa quở trách Bá gia, mà Bá gia
chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả những quản sự trong phủ, cũng
toàn diện nghe theo mệnh lệnh Quận Chúa, bọn họ là hạ nhân sao dám đắc
tội Quận Chúa.

Dù sao sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân phủ Bá gia, bọn họ tiếp

nhận cực kỳ bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.