Hạ nhân dẫn nàng vào chính điện, gặp một nhà bốn người đều ở đây,
nàng bước lên phía trước thi lễ: "Tiểu nữ tử bái kiến Quốc Công gia, bái
kiến phu nhân, bái kiến Quận Chúa và Thế Tử. Mạo muội tới chơi, xin
Quốc Công gia và phu nhân tha lỗi nhiều hơn."
"Diêu cô nương mời ngồi. " Âm thị cười ôn hòa một tiếng: "Diêu cô
nương bỗng nhiên đến thăm, là có chuyện gì?" Bà nhìn thấy hốc mắt Diêu
Lăng đỏ lên, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt, giọng điệu mềm
thêm.
"Phu nhân, hôm nay tiểu nữ tử tới cửa, là tới cầu xin một chuyện."
Diêu Lăng đứng dậy làm một đại lễ: "Gia phụ bị thương nặng, cầu Quốc
Công gia và phu nhân phái đại phu quý phủ giúp gia phụ xem vết thương."
Âm thị thấy nàng hành đại lễ, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì,
không nghĩ tới chỉ vì hai đại phu mà thôi. Bà sửng sốt một chút: "Vết
thương của lệnh tôn còn chưa tốt sao?"
Diêu Lăng lắc đầu: "Không chỉ không tốt, vết thương đã sinh mủ, hiện
tại thân thể ông ấy lại bắt đầu phát sốt, tiểu nữ tử thật sự không biết có thể
đi cầu ai."
Trước kia nàng ở Tiết Châu, không trực tiếp cảm nhận được chỗ tốt
của quyền thế. Ở Kinh Thành chờ đợi vẻn vẹn nửa năm, liền hiểu người
Kinh Thành, vì sao nghĩ hết biện pháp trèo lên trên. Bởi vì nơi này là nơi
hiện thực, có quyền thế thì nhận được tôn trọng, nếu một khi thất thế,
những người này mặc dù không đến mức bỏ đá xuống giếng, nhưng ít có
người đồng ý ra tay giúp đỡ.
So sánh cùng Kinh Thành, Tiết Châu thuần phác rất nhiều, nàng bỗng
nhiên có chút hoài niệm cuộc sống tại Tiết Châu.
Mặc dù nơi đó không có phồn hoa như Kinh Thành, ăn dùng cũng
kém Kinh Thành, nhưng người ở đó càng thêm thuần phác, càng có tình