"Vương Phi. " Tạ phu nhân đau lòng vì nữ nhi, bà thấy thái độ Tưởng
Lạc lạnh nhạt như vậy, liền biết nữ nhi sống trong cung cũng không dễ
chịu, sợ nàng ta lại làm Tưởng Lạc tức giận, vội vàng nói: " Nơi này tất cả
còn có chúng ta, ngươi an tâm hồi cung đi."
"Cáo từ." Thái độ người Tạ gia thức thời làm Tưởng Lạc rất hài lòng,
hắn ta chắp tay qua loa với phu thê Trung Bình Bá, cũng không quay đầu
lại đi ra ngoài.
Tạ Uyển Dụ nhìn bóng lưng Tưởng Lạc, quay đầu nhìn Tạ phu nhân.
"Đi thôi. " Tạ phu nhân lau nước mắt, bả vai nhịn không được run rẩy:
"Đi thôi."
Tạ Uyển Dụ lau nước mắt ra cửa, đi ra nội viện, Tưởng Lạc cau mày
đi lên trước, bất mãn hết sức nhìn nàng ta: "Khóc khóc khóc, chuyện tốt
đẹp đều bị ngươi khóc đến không thuận." Lúc đầu hắn ta được tấn phong
làm thân vương, là chuyện vui lớn, hết lần này tới lần khác lại gặp Tạ gia
náo ra loại chuyện này.
Thật sự là xúi quẩy, cưới một Vương Phi thế này, thật là đến đòi nợ.
"Gì mà chuyện vui lớn, chẳng lẽ huynh trưởng thiếp thân bị thương,
trong mắt Vương gia, đúng là việc vui sao?" Tính tình Tạ Uyển Dụ từ nhỏ
không tốt, coi như sau khi tiến cung thay đổi không ít, cũng khó có thể đổi
tính toàn bộ, bây giờ nghe Tưởng Lạc nói như vậy, không thể nhịn được
nữa nói: " Đó là thân ca ca của ta, đại cữu huynh của ngươi!"
" Nhiều người muốn làm đại cữu huynh của bổn vương, không thiếu
nhà ngươi đâu. " Tưởng Lạc cười lạnh: "Ta vừa phong lên Vương gia, nhà
các ngươi náo ra họa sát thân, không biết còn nghĩ đến đám nhà các ngươi
chuyên sống mái với ta."