không có ngày hối hận."
Nhưng mà hắn ta rất nhanh đã hối hận, đã phụ Vân Nương, cũng cô
phụ nàng.
Có chút ký ức, hắn ta cho là mình đã quên, trên thực tế chỉ là hắn ta
không dám nghĩ mà thôi.
"Quận Chúa..." Cuống họng hắn ta khàn khàn, ngẩng đầu nhìn nữ tử
ngồi cao trên lưng ngựa, chợt phát hiện, tất cả ngôn ngữ đều nhợt nhạt bất
lực.
"Thôi. " Ban Họa dời ánh mắt, không nhìn tới gương mặt này của Tạ
Khải Lâm. Nàng nhảy xuống lưng ngựa, cũng không quay đầu lại nói: "
Đại phu ta có thể cho ngươi mượn, nhưng nếu trị không hết, Tạ gia các
ngươi cũng đừng oán Ban gia chúng ta không hỗ trợ."
"Đa tạ Quận Chúa." Tạ Khải Lâm vẩy áo choàng lên, lại quỳ xuống
với bóng lưng Ban Họa.
Ban Họa chạy tới cửa chính quay đầu lại, nhìn Tạ Khải Lâm quỳ gối
dưới thềm đá, trong mắt một mảnh hờ hững.
"Đỗ thị vệ đi thong thả."
Chân Đỗ Cửu vừa phóng ra đại môn Ban gia, liền bị một màn trước
mắt làm cho ngây dại.
Đây là... Vừa náo cái gì vậy?