CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 979

một tiếng, nói ta bên này đã thay xong y phục rồi."

"Vâng."

Khi Dung Hà tới, trên người đã đổi một bộ y phục, xem ra cũng tắm

rửa qua. Thấy y tiến đến, Ban Họa vẫy tay với y, sau đó chỉ y phục trên
người nói: " Dung Hầu Gia, không biết y phục này từ đâu mà đến?"

"Trước đó vài ngày để Tú Nương bỉ phủ làm gấp đấy. " Dung Hà cười

nói: " Ta nghĩ lúc nàng đến chỗ ta, nếu không cẩn thận đổ trà, hay nước bùn
tung tóe trên người, không có y phục thay thế lại không đẹp. Cho nên liền
đểTú Nương bỉ phủ làm y phục cho nàng, xem ra kích thước còn rất phù
hợp."

Ban Họa không nghĩ tới vậy mà Dung Hà cẩn thận như thế, sửng sốt

một chút mới nói: "Thì ra là thế."

Tóc Ban Họa rối tung sau lưng, giống như là tơ lụa đen đẹp nhất, mềm

mại bóng loáng, ánh mắt Dung Hà rơi vào tóc của nàng, lại dời ánh mắt của
mình thật nhanh: "Ta cho người nấu canh gừng, nàng uống một chút."

"Không uống. " Ban Họa nhíu mày: "Quá cay."

"Ta bảo họ thêm đường trong canh, không cay mấy." Dung Hà biết

Ban Họa miệng bắt bẻ, lập tức cười: "Ta uống cùng nàng."

Ban Họa quay đầu nhìn về phía cửa, đã có nha hoàn bưng canh gừng

tới, nàng thở dài: "Trời rất nóng, còn đuổi lạnh gì chứ."

Dung Hà không nói lời nào, chỉ dịu dàng cười nhìn lấy nàng, một đôi

mắt hoa đào ẩn ý đưa tình, để Ban Họa thực sự không cách nào chống cự,
chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết canh gừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.