"Hầu Gia!" Đỗ Cửu tròn mắt chứng kiến, dưới tình thế cấp bách, chỉ
có thể ném kiếm trong tay ra bay vào lồng ngực thích khách này. Ngay lúc
này, một thích khách vốn đã ngã trên mặt đất, lại giơ tay lên với Dung Hà.
"Hầu Gia!"
Đỗ Cửu chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thực chất bên trong sinh ra
vô tận sợ hãi run rẩy.
"Đinh!" Màu mũi kiếm bạc chặn ám tiễn lại, mũi kiếm run rẩy, ám tiễn
rơi trên mặt đất. Ban Họa tiến lên mấy bước, một cước giẫm trên lồng ngực
thích khách này, thích khách phun bọt mép, trợn trắng mắt hôn mê.
Ngay lúc này, ngoài cửa viện truyền đến tiếng đám hộ vệ chạy đến.
Ban Họa nâng kiếm lên, chỉ sáu bảy thích khách đứng trong viện như
cũ, nước mưa theo mặt nàng lăn xuống, có loại mỹ cảm quỷ dị tái nhợt đến
cực hạn.
"Rút lui."
Thích khách thấy tình thế không ổn, liền muốn rút lui.
"Đây là phủ Hầu Gia, không phải chỗ ở của tôm tép. " Ban Họa bước
nhanh ngăn trước mặt những thích khách này: "Ta muốn xem, hôm nay
trong các ngươi ai có thể ra ngoài."
Hiện trong sân, ngoại trừ Ban Họa và hai hộ vệ của nàng hoàn hảo vô
hại ra, Đỗ Cửu và mấy tên hộ vệ đều bị trọng thương, về phần Dung Hà
hoàn hảo như cũ đứng tại chỗ, Ban Họa không nhập sức chiến đấu của y
vào.
"Quận Chúa là một nữ tử yếu ớt, hà tất dùng mạng để đọ sức?" Cuối
cùng thích khách cầm đầu mở miệng, giọng nói của hắn ta có chút khàn