"Bị thương à?" Ban Họa lau nước trên mặt, mũi kiếm vẩy một cái,
máu đỏ thẫm thuận theo kiếm chảy xuôi, hoà lẫn cùng nước mưa, rơi xuống
mặt bàn đá xanh.
Ban Họa dùng kiếm rất nhẹ, rất sắc bén, mỗi một chiêu mỗi một thức
như tàn ảnh vô thanh vô tức, nhanh đến mức làm người ta hoa mắt.
Đỗ Cửu bưng lấy vết thương, có chút phản ứng không kịp.
Ngay lúc hắn cho là mình sẽ bỏ mạng đêm nay, vậy mà Phúc Nhạc
Quận Chúa dẫn hai nữ hộ vệ vọt vào, tư thế rút kiếm kia, động tác thắt mép
váy lưu loát, khiến hắn như thấy được khí khái anh hùng quát tháo trên
chiến trường.
Đêm mưa sấm chớp rền vang này, lần đầu tiên Đỗ Cửu tin tưởng lão
Tĩnh Đình Công năm đó.
Phúc Nhạc Quận Chúa đúng là giống ông ấy nhất, thậm chí là thân võ
nghệ này cũng làm người khác kinh diễm.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem cửa nói, Đại Nghiệp rất
nhiều người tự tập kiếm thuật, nhưng bọn họ phần lớn học cường thân kiện
thể, nói thí dụ như Hầu Gia nhà bọn họ. Nhưng Phúc Nhạc Quận Chúa lại
khác, một chiêu một thức của nàng, đều mang sắc sảo mạnh mẽ, thậm chí
còn mang theo hàn ý bức người.
Nàng thiếu hụt duy nhất, chính là sát khí có thể tôi luyện được trên
chiến trường.
Vào lúc sét đánh, một ám tiễn bay ra, nó muốn tập kích mục tiêu,
chính là Dung Hà sau lưng Ban Họa và Đỗ Cửu. Dung Hà nghiêng đầu
tránh khỏi, nhưng thích khách hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, lại có người
nhắm ngay Dung Hà.