CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 988

khàn, nghe ra vô cùng quái dị: "Thành An Hầu tuy là mỹ nam tử khó gặp,
lấy thân phận của ngài, muốn nam nhân nào không có. Nếu hắn chết, người
có thể nuôi một đống trai lơ, xinh đẹp tuyệt trần, cái gì cần có đều có,
không cần vì một nam nhân liều mạng?"

"Mỹ nhân trước mắt, ta sao có thể bỏ mất tư thế ai hùng của mình?"

Ban Họa cười lạnh một tiếng: "Nhưng nhìn ngươi không ra ruồi muỗi hay
rệp sống trong khe cống ngầm, cũng xứng nói điều kiện với ta sao?"

Kiếm pháp của Ban Họa vô cùng tốt, nàng am hiểu nhất chính là kiếm

pháp và tiên pháp, ngược lại tiễn thuật và quyền pháp chỉ tạm được, người
bên ngoài thấy tiễn thuật của nàng không có trở ngại, liền khen nàng có
phong thái của tổ phụ, đều bởi vì bọn họ không trông thấy kiếm của thuật
Ban Họa mà thôi.

Trong Ban gia nuôi rất nhiều tướng sĩ tàn tật bị thương trên chiến

trường, những người này đều liều mạng từ núi thây biển máu. Trước kia lão
Tĩnh Đình Công luôn dẫn theo nàng giao thiệp với những người này, sau đó
Tĩnh Đình Công qua đời, Ban gia vẫn cung cấp nuôi dưỡng những tướng sĩ
dần dần già nua này, chỉ là triều đình đã sớm quên đi những công thần này,
không còn để ý đến họ.

Một thân bản lĩnh của Ban Họa đều học từ họ, nàng từ nhỏ đã thích

chưng diện, cảm thấy đao pháp và quyền pháp không đủ đẹp, không ra lộ ra
tính tình của nàng, cho nên không thích học hai thứ này nhất. Trước khi
nàng được mười lăm tuổi, mỗi ngày nàng đều tập võ, hai năm gần đây vì
lớn tuổi, thời gian đi ra ngoài nhiều, mới bỏ bê luyện tập.

Năm đó tổ phụ đã từng chính miệng khen ngợi nàng võ nghệ cao

cường quá đáng, đáng tiếc toàn Kinh Thành không có mấy người tin tưởng.

Nàng rất làm tiếc vì điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.