CON GÁI THẦY LANG - Trang 377

"Một số người không biết là phải trả bao nhiêu tiền để được vào ở

đây"

"Thế à!" Art thốt lên quay sang nháy mắt với Ruth.

"Phải ạ. Họ nghĩ về vật giá y như thời khủng hoảng. Trả tiền thuê nhà

thật thấp. Ho .từng sở hữu một ngôi nhà tươm tất mà không phải trả tiền".

Ruth gật đầu. Nhà của mẹ cô mới trả hết tiền năm ngoái. Họ tiếp tục đi

dọc lối đi vào trong nhà qua một cái sảnh và đi vào phòng ăn.

"Một trong những cư dân của chúng tôi là một giáo sư xã hội học nay

đã 90 tuổi, đầu óc vẫn còn sáng suốt lắm. Nhưng ông nghĩ ông ở đây là do
cái hội bạn học với ông từ những ngày ông còn nghiên cứu về tác động của
bệnh già. Một bà cụ khác từng là giáo viên dạy piano thì nghĩ là bà được
thuê để chơi đàn sau các bữa tối. Thực ra thì bà chơi cũng không tệ. Chúng
tôi gửi hoá đơn thẳng đến người nhà vì thế mà các bậc phụ mẫu thậm chí
cũng không hề biết đến những khoản chi phí đó".

"Như vậy có hợp pháp không?" Ruth hỏi.

"Hoàn toàn hợp pháp, chính các gia đình này cũng có nhờ đến luật sư

của mình chăm lo vấn đề tài chính. Một số người còn thế chấp nhà để vay
tiền hoặc bán nhà của cha mẹ, dùng số tiền này làm vốn uỷ thác để trả tiền
cho chúng tôi. Dù sao thì tôi cũng biết tất cả các vấn đề nảy sinh trong việc
khiến những người cao tuổi chấp nhận cái ý kiến sống ở một nơi không
phải là nhà mình dù là ở một nơi như thế này. Nhưng tôi đảm bảo với quý
bà, một khi cụ nhà đã sống ở đây một tháng cụ sẽ không muốn rời khỏi
đây".

"Anh sẽ làm gì?" Ruth đùa "Cho nhiều gia vị vào thức ăn ư?" Patel

hiểu lầm câu nói đùa. "Thật vậy bởi vì nhu cầu ăn kiêng của mọi người ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.