CON GÁI THẦY LANG - Trang 376

Nước mắt Ruth trào ra. Tại sao cô lại khóc? Thôi ngay, cô tự nhủ, mày

lại trở nên ngu ngốc và uỷ mị rồi. Anh ta đang nói về công việc làm ăn,
nhân danh Chúa, về các dạng tồn tại được thừa nhận của hạnh phúc. Cô
quay đi vờ ngắm nghía hàng dãy hoa phong lan. Khi đã trấn tĩnh lại được,
cô nói "Chắc họ thích ở đây lắm".

"Vâng ạ. Chúng tôi đã tính đến tất cả mọi thứ mà một gia đình có thể

nghĩ đến".

"Hoặc là không nghĩ đến" Art nói.

"Có nhiều thứ phải quan tâm đến ạ" Patel nói với một nụ cười khiêm

tốn.

"Anh có thấy bất cứ ai trong số họ miễn cưỡng ở đây đặc biệt là trong

giai đoạn đầu?"

"Có chứ ạ. Điều này có thể đoán được ạ. Họ không muốn rời bỏ ngôi

nhà cũ, bởi đó là nơi diễn ra của bao nhiêu biến cố trong đời. Và họ không
muốn tiêu tán của thừa kế của con cháu. Với lại họ cũng không nghĩ là họ
đã già – chắc chắn là không già như vậy, họ tuyên bố. Tôi chắc rằng chúng
ta cũng sẽ nói như thế khi chúng ta ở vào cái tuổi của họ".

Ruth cố cười một cách lịch sự "Chúng tôi sẽ cố lùa mẹ tôi vào đây".

"Phải, bà không phải là người đầu tiên làm thế đâu" Patel tiếp lời

"Người ta phải dùng đến nhiều mánh khoé để đưa cha mẹ vào đây - ối chao
nhiều lắm. Có thể viết thành sách ấy".

"Như chuyện gì?" Ruth hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.