CON GÁI THẦY LANG - Trang 380

"Đúng rồi Loretta" người đàn ông phụ hoạ. "Không ai ở đây ngu ngốc

hết. Thỉnh thoảng chúng ta có nhầm lẫn chút xíu, thế thôi."

"Đồ ngu! Đồ ngu! Đồ ngu!" Anna lẩm bẩm qua kẽ răng như thể bà

đang chửi, rồi lườm Loretta với ánh mắt dữ dằn. "Đồ ngu!"

Patel chẳng lộ vẻ bối rối, Anh ta lặng lẽ dẫn Ruth và Art đi ngang qua

phòng đến một thang máy.

Khi thang máy đi lên, anh ta nói "Còn đối với câu hỏi của bà, phần lớn

cư dân ở đây được chúng tôi gọi là "tuổi già mong manh". Họ có thể có vấn
đề với mắt nhìn, tai nghe hoặc đi lại với một chiếc gậy chống hay là một
người dẫn đường. Một số người đầu óc còn minh mẫn hơn ông bà và tôi
đây, những người khác dễ dàng lẫn lộn và có dấu hiệu của bệnh mất trí như
là bệnh Alzheimer hoặc là cái mà bà nói. Họ có khuynh hướng quên những
chuyện nho nhỏ như việc uống thuốc, đó là lý do tại sao chúng tôi phát
thuốc đến từng người. Nhưng họ bao giờ cũng biết ngày hôm nay là ngày
gì, có phim nào vào ngày Chủ Nhật và hái rau thơm vào ngày thứ hai. Còn
nếu họ không nhớ được năm tháng thì tại sao lại phải nhớ? Một số khái
niệm về thời gian là không thích hợp".

"Tốt nhất là chúng tôi cho anh biết bây giờ" Art nói, "Bà cụ Young

nghĩ bà đến đây bởi vì có sự rò rỉ chất phóng xạ ở nhà bà", Anh đưa cho
giám đốc điều hành bản sao lá thư mà anh đã chế ra.

"Điều này mới mẻ đây" Patel thừa nhận với nụ cười tán thưởng. "Tôi

sẽ ghi nhớ sáng kiến này để nói lại với những người khác có các bậc sinh
thành cần nuôi dưỡng. Phải, ở miễn phí, khách của Phòng an toàn cộng
đồng ở California. Thật tốt là đã làm cho nó trở thành chính thức, có dấu
của cấp có thẩm quyền giống như một tờ giấy triệu tập". Anh ta mở một
cánh cửa "Đây là một căn hộ vừa trống". Họ đi vào một căn hộ nhìn xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.