CON HOANG - Trang 37

Cô gái chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông. Nhưng người đàn ông

nhìn rõ gương mặt cô gái. Chỉ có điều, cô gái chạy xa rồi, ông mới
nhận thấy điều gì rất quen ở cô gái. Mã liền gọi với theo:

- Này, này. Đứng lại. Em ơi! Em gì ơi, có phải em là...

“Có phải em là...”, em là con gái bà chủ của anh ngày xưa! Đúng

rồi, đôi mắt! Đôi mắt trẻ thơ. Chính đôi mắt này gần hai mươi
năm về trước, trân trân nhìn mẹ nó cùng Mã dập dềnh, bồng
bềnh trên chiếc phản giữa nhà. Chính đôi mắt ấy sáng lên trong
màn đêm đen như mực. Đôi mắt ấy trong veo như mắt cú, từ
trong buồng ngủ đứa bé bò ra nhà ngoài tìm mẹ. Trong đêm u tịch,
đôi mắt trẻ thơ như chiếc đèn pin rọi trong hầm mỏ. Đứa trẻ ê a,
nhún nhảy, gật gù theo nhịp đàn ông, đàn bà nằm trên nhau. Khi nó
vui thích cười lên thành tiếng, bà chủ mới nhận ra con. Bà xấu hổ
ôm nó vào lòng, trùm chiếc áo che mắt nó lại. Bà cho nó bú. Và Mã,
Mã nhìn thấy con bé từ khi nó còn đang bò ngoài cửa. Nhưng Mã
đang ngồi trên yên ngựa phi nước đại, không thể dừng lại được. Mã
không chịu rời bà chủ.

Giờ đây, ánh mắt thân quen từ đôi mắt Thắm như đôi bóng

đèn điện ngủ quên trong căn phòng quá khứ bỗng dưng có điện bừng
sáng lên. Quá khứ sáng choang, đồ vật thức giấc hiện nguyên hình.
Mã xốn xang, xao động.

Mã thở dài, xua quá khứ bằng những động tác chỉnh lại tư thế

chiếc xà cột đeo bên hông.

Gió sông Hồng ào ạt, bãi ngô non dào dạt xôn xao.

Con bé giờ đã là một thiếu nữ đầy đặn. Một thiếu nữ đầy đặn

nhưng đôi mắt vẫn như xưa. Đôi mắt biết nói. Mã vô tình nhìn vào
đôi mắt ấy ngỡ như đọc được, thấy được quá khứ của chính mình.
Và Mã sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.