CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 212

“Đúng thực là may,” Agliè công nhận. “Họ đạt được sự tiếp xúc với đất mẹ.

Những người thờ phụng này đã bị bứt khỏi cội rễ, bị ném vào cái nồi đun chảy
khủng khiếp của thành thị, và như Spengler đã nói, vào một thời khủng hoảng,
phương Tây hám lợi một lần nữa lại quay về với thế giới đất mẹ.”

Chúng tôi tới nơi. Tenda nhìn từ ngoài không khác gì một ngôi nhà bình

thường. Cả ở đây bạn cũng đi qua một mảnh vườn nhỏ, khiêm tốn hơn mảnh
vườn ở Bahia, và nơi cửa barracão, một loại nhà kho, có một bức tượng Exu nho
nhỏ xung quanh đã kín đồ cúng lễ.

Khi chúng tôi bước vào, Amparo kéo tôi sang bên. “Em vừa nghĩ ra nhé,”

nàng nói. “Con heo vòi ở buổi giảng nói về thời đại Aryan, nhớ không? Còn
người này nói thì về sự suy tàn của phương Tây. Blut und Boden, máu và đất.
Thuần là tư tưởng phát xít.”

“Không đơn giản vậy đâu cưng. Đây là một lục địa khác.”
“Cảm ơn đã cho em biết. Hội Trắng Vĩ đại! Các anh ngốn Chúa của mình

trong bữa tối.”

“Người Thiên Chúa giáo mới làm việc đó. Chuyện đâu có giống nhau.”
“Cũng thế cả thôi. Anh không nghe sao? Pythagore, Dante, Đức Mẹ Đồng

Trinh và Hội Tam điểm. Lúc nào cũng lừa bịp chúng em đây. Làm umbanda,
không làm tình

*

.”

“Em vơ đũa cả nắm. Thôi nào, xem đi. Đây cũng là văn hóa mà.”
“Chỉ có một thứ văn hóa: siết cổ lão thầy tu cuối cùng bằng ruột của tên

Thập tự Hoa hồng cuối cùng.”

Agliè ra hiệu cho chúng tôi đi vào. Bên ngoài xác xơ bao nhiêu thì bên trong

là sự bùng nổ của những sắc màu chói lóa bấy nhiêu. Đó là một căn phòng hình
tứ giác với một khu vực riêng cho vũ điệu của các cavalo. Ban thờ nằm ở tít cuối
phòng, có hàng rào bảo vệ, phía sau nó là bệ để bộ trống, atabaque. Không gian
thực hiện nghi thức vẫn còn trống, nhưng ở rào chắn bên phía chúng tôi, một đám
đông đa tạp đã ồn ào đứng đó: những tín hữu và những kẻ chẳng qua tò mò, da
trắng, da đen, đứng lẫn lộn với những thanh đồng và các trợ tá, những cambone,
bận đồ trắng, một số chân trần, người khác đi giày tennis. Tôi lập tức bị choáng
bởi những bức tượng quanh bàn thờ: preto velho, caboclo đeo lông vũ nhiều màu,
những vị thánh trông như những chiếc bánh hạnh nhân hình người nếu không
tính đến kích thước khổng lồ, thánh George đeo tấm chắn ngực sáng bóng và
khoác áo choàng đỏ thắm, các thánh Cosmas và Damian, một tượng Đức Mẹ bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.