CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 214

nước, luồn lách qua một đại dương quên lãng. Bà người Đức căng ra, điên cuồng
và gần như đẫm lệ, tựa hồ người đang tuyệt vọng vật lộn để đạt tới cực khoái,
quằn quại gồng cứng, nhưng không cách nào xả nổi. Bà ta càng cố đánh mất kiểm
soát bao nhiêu thì lại chỉ càng thu được nó nhiều bấy nhiêu. Tội nghiệp bà người
Đức, phát ốm vì bội thực tiếng đàn clavico nắn nót.

Trong khi ấy, những người được lựa chọn đang nhảy vào khoảng trống, ánh

mắt họ dại đi, cơ bắp cứng lại. Các động tác của họ mỗi lúc một vô thức nhưng
không lộn xộn, bởi họ đang hé lộ bản tính của thực thể giáng nhập: một số người
được chọn cơ hồ mềm ra, bàn tay đung đưa sang ngang, lòng bàn tay hướng
xuống dưới, theo động tác như đang bơi; những người khác cúi người về phía
trước và chậm rãi cử động, thế là các cambone sử dụng những tấm vải lanh trắng
để che họ khỏi tầm nhìn của đám đông, bởi vì những người này đã được một linh
hồn ưu việt chạm tới.

Một số cavalo rung người dữ dội, và những người được preto velho nhập

vào thì bật ra những thanh âm rỗng vang - hưm hưm hưm - trong khi bước đi mà
cơ thể nghiêng đổ về phía trước như người già chống gậy, hàm nhô ra trên những
khuôn mặt hốc hác, móm mém. Nhưng những người mà caboclo nhập vào thì rít
lên những tiếng thét xung trận nhức óc - hi-a-hâu! - và các cambone lao tới giúp
đỡ những người không chịu nổi mức độ dữ dội của ân điển này.

Trống nện gấp gáp, các khúc ponto ngân cao trong không khí dày dặc khói

nhang. Tôi đang nắm cánh tay Amparo thì đột nhiên hai lòng bàn tay nàng đổ mồ
hôi, cơ thể nàng rung lên, và môi nàng hé mở. “Em thấy không khỏe,” nàng nói.
“Em muốn ra khỏi đây.”

Agliè để ý thấy điều xảy ra, liền giúp tôi đưa nàng ra ngoài. Không khí ban

đêm khiến nàng trấn tĩnh lại. “Em không sao,” nàng nói. “Chắc em ăn phải thứ gì
đó. Lại thêm mùi hương, sức nóng...”

“Không,” pai-de-santo lên tiếng, ông ta đã đi theo chúng tôi từ nãy. “Cô có

tố chất của một cô đồng. Cô phản ứng rất tốt với ponto. Lúc nãy tôi đã quan sát
cô.”

“Thôi đi!” Amparo kêu lên và thêm vào vài từ của một ngôn ngữ mà tôi

không hiểu. Tôi nhìn thấy mặt pai-de-santo trắng bệch ra - hoặc xám đi, như
người ta thường nói trong những chuyện phiêu lưu mạo hiểm rằng những ai màu
da đen thì khi sợ hãi sẽ chuyển sang xám. “Đủ rồi. Tôi hơi mệt. Tôi ăn phải thứ gì
không hợp rồi... Làm ơn quay vào đi. Để tôi hít thở ít khí trời. Tôi muốn ở một
mình, tôi có phải phế nhân đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.