CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 122

“Nom bác không hề già,” Belbo nói.
“Tôi đã chiến đấu trong bốn cuộc chiến tranh.”
“Thế thì hẳn cuộc chiến đầu tiên của bác phải từ thời Garibaldi.”
“Không. Tôi là trung úy tình nguyện ở Ethiopia. Rồi thành đại úy, một lần

nữa lại là quân tình nguyện, ở Tây Ban Nha. Rồi thăng đến cấp thiếu tá ở châu
Phi cho tới khi chúng ta bỏ rơi các thuộc địa của mình. Mề đay Bạc. Đến năm
1943, ồ, chúng ta hãy cứ thẳng thắn với nhau rằng tôi lựa chọn bên thua cuộc và
quả thực tôi đã mất tất cả, chỉ giữ được danh dự. Tôi gan góc bắt đầu tất cả lại từ
đầu, trong đội ngũ. Lính lê dương. Trường đời nghiệt ngã. Trung sĩ vào năm
1946, đại tá vào năm 1958, với Massu. Rõ ràng tôi luôn chọn bên thua cuộc. Khi
cánh tả của de Gaulle nắm quyền, tôi giải ngũ và chuyển sang Pháp sống. Tôi có
mối giao tình với vài người Angeria nên tôi mở một công ty xuất nhập khẩu ở
Marseilles. Lần này tôi đã chọn được bên thắng cuộc, hiển nhiên vậy, bởi vì giờ
tôi đang hưởng một nguồn thu độc lập và có thể tận hiến đời mình cho sở thích cá
nhân. Trong mấy năm vừa qua, tôi đã viết ra những kết quả nghiên cứu của mình.
Đây...” Ông ta lôi từ chiếc cặp da một kẹp tài liệu to tướng mà lúc đó tôi thấy có
vẻ là màu đỏ.

“Vậy,” Belbo nói, “một cuốn sách về hiệp sĩ dòng Đền phải không ạ?”
“Hiệp sĩ dòng Đền,” vị đại tá xác nhận. “Một niềm đam mê của tôi từ thời

trai trẻ. Họ cũng là lính đánh thuê, vượt Địa Trung Hải để kiếm tìm vinh quang.”

“Signor Casaubon đây cũng đang nghiên cứu về hiệp sĩ dòng Đền,” Belbo

nói. “Anh ấy rành đề tài này hơn tôi. Nhưng bác nói qua cho chúng tôi về cuốn
sách đi ạ.”

“Các hiệp sĩ dòng Đền đã luôn hấp dẫn tôi. Một nhúm những tâm hồn phóng

khoáng mang ánh sáng của châu Âu giữa những kẻ man rợ của hai Tripoli...”

“Đối thủ của các hiệp sĩ dòng Đền không hẳn là người man rợ,” tôi nhận xét.
“Anh đã bao giờ bị quân phản loạn ở Magreb bắt chưa?” ông ta hỏi lại tôi

với vẻ mỉa mai nặng nề.

“Cháu nhớ là không ạ,” tôi nói.
Ông ta trừng mắt với tôi và tôi lấy làm mừng rằng mình chưa từng là lính

dưới quyền ông ta. “Xin lỗi,” ông ta quay sang Belbo nói. “Tôi thuộc về một thế
hệ khác.” Ông quay lại nhìn tôi khiêu khích. “Đây là một kiểu phiên tòa đấy à,
hay là...”

“Chúng ta ở đây để nói về công trình của bác, đại tá,” Belbo nói. “Mời bác

tả cho chúng tôi về nó ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.