CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 287

của mình trong khuôn khổ tượng trưng thôi. Nếu các bạn thấy như vậy là quá
đáng thì chỉ cần gửi cho tôi một thùng rượu ngon là được.”

Belbo thấy lúng túng. Anh ta đã quen làm việc với những chuyên gia tư vấn

hay ca thán và đòi hỏi. Anh ta mở chiếc cặp xách theo, lôi ra một bản thảo dày.

“Tôi không muốn ông quá lạc quan. Hãy nhìn bản thảo này xem. Với tôi thì

nó có vẻ khá điển hình.”

Agliè cầm bản thảo. “Ngôn ngữ bí mật của kim tự tháp... Chúng ta xem

bảng chỉ mục nào... Pyramidion... Cái chết của bá tước Carnarvon... Lời chứng
của Herodotus...” Ông ta ngẩng lên. “Các bạn đã đọc bản thảo này chưa?”

“Tôi có đọc lướt,” Belbo nói.
Agliè trả bản thảo lại cho anh ta. “Giờ nếu tổng kết của tôi là chính xác thì

xin hãy cho tôi biết.” Ông ta ngồi xuồng sau bàn, cho tay vào túi áo, rút ra cái
hộp thuốc tôi đã thấy ở Brazil rồi xoay xoay nó trong những ngón tay dài mảnh
trước đó còn bận ve vuốt những cuốn sách yêu thích. Ông ta ngước mắt về phía
những hình vẽ trên trần mà nói, như đọc từ một bản thảo mà ông ta từ lâu đã
thuộc nằm lòng:

“Tác giả cuốn sách này không nghi ngờ gì nữa đâ nhắc nhở chúng ta rằng

Piazzi Smyth khám phá ra những số đo linh thiêng và bí truyền của kim tự tháp
vào năm 1864. Xin cho phép tôi làm tròn, ở tuổi tôi trí nhớ bắt đầu kém đi rồi...
Phần đế là một hình vuông, mỗi chiều dài hai trăm ba mươi hai mét. Ban đầu
chiều cao là một trăm bốn mươi tám mét. Nếu chúng ta đổi sang đơn vị cubit linh
thiêng của Ai Cập, chúng ta được một phần đế ba trăm sáu mươi sáu; nói cách
khác là số ngày trong một năm nhuận. Với Piazzi Smyth, chiều cao nhân lên
mười mũ chín cho khoảng cách giữa Trái đất và Mặt trời: một trăm bốn mươi tám
triệu kilômét. Một ước tính cừ so với thời đó, bởi vì ngày nay khoảng cách tính
được là một trăm bốn mươi chín phẩy năm triệu kilômét, và những người hiện
đại không nhất thiết đúng. Phần đế chia cho bề rộng của một tảng đá thì thành ba
trăm sáu mươi lăm. Chu vi của đế là chín trăm ba mươi mốt mét. Chia cho hai lần
chiều cao, ta có 3,14, số π. Kỳ diệu, phải không?”

Belbo mỉm cười và nom có vẻ xấu hổ. “Thật phi thường! Hãy nói cho tôi

biết vì sao ông...”

“Để tiến sĩ Agliè nói tiếp đi, Jacopo,” Diotallevi cắt ngang.
Agliè gật đầu cảm ơn anh ta. Trong khi nói, cái nhìn của ông ta phiêu lãng

trên trần, nhưng với tôi thì có vẻ đường đi của ánh mắt Agliè không hề vẩn vơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.