CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 310

“Đã bao giờ anh tự hỏi vì sao trong thế kỷ qua tất cả các thủ đô lớn đều vội

vã xây đường tàu điện ngầm không?”

“Để giải quyết vấn đề giao thông chăng?”
“Trước khi có ô tô, khi mới chỉ có xe ngựa kéo ư? Với một người có trí tuệ

như anh thì tôi trông đợi một giải thích sâu sắc hơn.”

“Ông có cách giải thích sâu sắc khác?”
“Có lẽ,” Signor nói, và ông ta trở nên trầm ngâm, mơ màng. Câu chuyện

dừng ở đó. Rồi ông ta bảo mình phải đi. Nhưng sau khi bắt tay tôi, ông ta nấn ná
vài giây, như thể có một ý tưởng nào đó lóe ra trong đầu. “Vừa hay, viên đại tá đó
- tên anh ta là gì nhỉ? - người dạo trước đã tới Garamond để nói chuyện với các
anh về một kho báu của hiệp sĩ dòng Đền ấy... anh có tin tức gì của anh ta
không?”

Câu hỏi như một cái tát vào mặt tôi, một sự phô diễn hiểu biết một cách tàn

bạo và hớ hênh về một điều mà tôi coi là riêng tư và chôn chặt. Tôi muốn hỏi vì
sao ông ta biết, nhưng tôi sợ. Tôi tự giới hạn mình trong việc đáp lại bằng một
giọng đạm nhiên, “Ồ, cái chuyện xa xưa ấy. Tôi quên tiệt rồi. Nhưng vừa hay: Vì
sao ông lại nói vừa hay?”

“Tôi đã nói vậy sao? À vâng, ừm, có vẻ tôi thấy anh ta đã khám phá ra điều

gì đó, dưới lòng đất...”

“Làm sao ông biết?”
“Thật tình tôi không thể nói được. Tôi không nhớ ai đã kể cho tôi. Một vị

khách cũng nên. Nhưng tôi luôn tò mò khi liên quan tới thế giới dưới lòng đất.
Chút chứng cuồng của người già thôi. Chào nhé.”

Ông ta đi mất còn tôi đứng đó, tư lự về ý nghĩa của cuộc chạm mặt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.