CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 359

các nữ tu đang nắm tay nhau đứng thành vòng tròn. Họ đang tạo ra một bộ tích
điện sống để thu thập và tập trung những rung chấn. Đến lúc đám mây xuất hiện
rồi...”

“Đám mây nào?” tôi thì thầm.
“Thánh truyền gọi chúng là đám mây xanh. Đợi chút...”
Tôi không trông đợi gì một đám mây xanh thật. Tuy nhiên, gần như ngay lập

tức, một làn sương mỏng mảnh dâng lên từ đất - một đám sương mù, hẳn tôi sẽ
bảo vậy nếu nó dày hơn, đồng nhất hơn. Nhưng nó được tạo nên từ các mảng
nhỏ, chỗ dày chỗ mỏng. Gió làm nó rung rinh, bốc nó lên thành từng vốc giống
như kẹo bông. Rồi nó lưu động theo không khí đến nơi khác của khoảng rừng
trống, tới đó thì tụ lại. Một hiệu ứng lạ thường. Trong một khắc, ta có thể nhìn
thấy cây cối đằng sau, rồi cây cối chìm khuất trong một làn hơi trăng trắng trong
khi mặt đất ở trung tâm khoảnh rừng trống thì dâng khói và che mờ thêm tầm mắt
khiến người ta khó lòng thưởng ngoạn hết thảy những gì đang diễn ra, dẫu ánh
trăng đang tỏa rạng quanh khu vực bị che giấu. Đám mây dịch chuyển, đột ngột,
bất ngờ, như thể tuân theo cơn tùy hứng của một ngọn gió mang tính khí thất
thường.

Một trò lừa hóa học, tôi nghĩ, nhưng rồi tôi ngẫm lại: chúng tôi đang ở độ

cao sáu trăm mét và đây hoàn toàn có khả năng là một đám mây thực. Được nghi
lễ này tiên đoán trước chăng? Hay gọi lên? Hoặc chỉ là những người chủ lễ biết
rằng trên đỉnh ngọn đồi đó, dưới những điều kiện thích hợp, những cụm hơi nước
lãng đãng kia hình thành ngay trên mặt đất?

Thật khó mà cưỡng lại sức mê hoặc của cảnh tượng này. Áo tunic của những

người chủ lễ hòa lẫn với màu trắng của mây và hình dáng họ chập chờn ẩn hiện
nơi tấm màn che màu sữa kia cứ như nó sinh ra họ.

Có một thời điểm đám mây lấp đầy toàn bộ trung tâm của bãi cỏ nhỏ. Vài

cụm mây dâng lên, tách ra, gần như che khuất trăng, nhưng rìa của khoảng rừng
trống thì vẫn quang quẻ. Chúng tôi thấy một nữ tu Druid từ đám mây tiến ra chạy
về phía rừng, vừa chạy vừa kêu, hai tay vươn ra trước. Tôi nghĩ bà ta đã phát hiện
ra chúng tôi và đang tuôn những lời nguyền rủa. Nhưng bà ta dừng lại cách chúng
tôi vài mét, đổi hướng và bắt đầu chạy vòng quanh đám mây, biến mất vào bên
trái màn mây trắng, vài phút sau xuất hiện ở bên phải. Một lần nữa bà ta rất gần
với chúng tôi và tôi có thể thấy mặt bà ta.

Đó là một bà đồng với chiếc mũi Dante vĩ đại trên cái miệng mỏng như một

vết sẹo đang hé mở như một đóa hải quỳ, không còn răng nào ngoại trừ hai răng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.