CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 566

thấy điều ông ta đang nghe và ông ta không muốn gánh lấy trách nhiệm cho việc
đó. Rồi ông ta trưng ra vẻ kinh ngạc của một chủ tiệm sách người Paris khi bạn
hỏi thứ gì đó mà ông ta không có trong tiệm, hoặc một nhân viên lễ tân khách sạn
khi không còn phòng trống. “Ah, non, monsieur. Ah, ça... Non, non, monsieur,
c’est pas notre boulot. Ici, vous savez, on vend des livres, on peut bien vous
conseiller sur des catalogues, mais ça... II s’agit de problèmes très personnels, et
nous... Oh, alors, il y a - sais pas, moi - des cures, des... oui, si vous voulez, des
exorcistes. D’accord, je le sais, on connait des confreres qui se prêtent... Mais pas
nous. Non, vraiment la description ne me suffit pas, et quand même... Désolé,
monsieur. Comment? Oui... si vous voulez. C’est un endroit bien connu, mais ne
demandez pas mon avis. C’est bien ça, vous savez, dans ces cas, la confiance
c’est tout. A votre service, monsieur.”

*

Hai khách kia bỏ đi. Tôi cảm thấy không thoải mái nhưng cố tự trấn tĩnh và

tằng hắng để cố gây chú ý với ông già. Tôi bảo ông ta tôi đang tìm một người bạn
mà tôi nghĩ thường ghé qua đây: Monsieur Agliè. Một lần nữa người đàn ông lại
trưng ra dáng vẻ kinh ngạc như khi nói chuyện điện thoại vừa nãy. Có lẽ, tôi nói,
ông không biết ông ấy dưới cái tên Agliè, mà là Rakosky hay Soltikoff hay... Chủ
hiệu sách lại nhìn tôi lần nữa, nheo mắt lại, và nhận xét lạnh lùng rằng tôi có bạn
tên lạ thật. Tôi bảo ông ta không cần bận tâm, chuyện đó không quan trọng, tôi
chỉ hỏi thôi. Đợi đã, ông ta nói, người làm cùng tôi đang đến, anh ấy có thể biết
người mà anh đang tìm. Xin mời ngồi, có một cái ghế cuối tiệm, ở đó. Tôi sẽ gọi
điện thoại kiểm tra xem. Ông ta nhấc điện thoại lên, quay một con số và thì thầm
to nhỏ.

Casaubon, tôi tự nhủ, mày còn ngu ngốc hơn Belbo. Mày đang đợi gì? Đợi

Họ tới mà nói, Ồ, thật tình cờ thú vị, bạn của Jacopo Belbo nữa này, đi nào, đi
cùng chúng tôi, phải, cả anh nữa...

Tôi đột ngột đứng lên, nói tạm biệt rồi đi. Một phút sau tôi ra khỏi đường

Manticore, đi vào một con ngõ khác, rồi tới sông Seine. Thằng ngu! tôi rủa mình.
Mày trông đợi gì? Đi vào, tìm thấy Agliè, nắm lấy ve áo lão, rồi nghe lão nói xin
lỗi và bảo rằng chỉ là hiểu lầm thôi, bạn của anh đây, chúng tôi không đụng tới
một sợi tóc của cậu ta. Giờ thì họ biết luôn rằng mày cũng ở đây rồi.

Lúc này đã quá trưa và tối nay sẽ có chuyện diễn ra tại Viện bảo tồn. Tôi sẽ

phải làm gì đây? Tôi quay sang đường Saint-Jacques, lúc lúc lại ngoái nhìn qua
vai. Một người Ả Rập có vẻ đang theo tôi. Nhưng điều gì khiến tôi nghĩ đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.