CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 576

Họ đã tái tạo lại con lắc mà các hiệp sĩ dòng Đền đã dùng trong lần thí

nghiệm đầu tiên, trước Foucault nửa thiên niên kỷ. Để cho phép nó dao động tự
do, họ đã bỏ đi một số dầm và kèo, biến không gian bậc dốc của bục ca đoàn
thành một hồi khúc đối xứng thô được đánh dấu bởi những ngọn đèn.

Tôi tự hỏi làm thế nào mà Con lắc có thể duy trì được dao động bất biến khi

mà thiết bị điều khiển từ vốn nằm trong sàn nhà kia bây giờ không thể nằm ở bên
dưới nó nữa. Rồi tôi hiểu ra. Ở rìa của bục ca đoàn, gần những động cơ diesel, có
một người đang đứng, sẵn sàng phóng ra như một con mèo theo mặt phẳng dao
động. Gã đẩy khẽ quả cầu mỗi lần nó tới chỗ gã, một cái ẩy nhẹ chính xác của
bàn tay hay các đầu ngón tay.

Gã mặc áo đuôi tôm, giống Mandrake. Sau đó, thấy những bạn đồng hành

của gã, tôi nhận ra rằng gã quả thực là một ảo thuật gia, một kẻ làm trò ảo thuật
từ Le Petit Cirque của Madame Olcott; gã là một tay chuyên nghiệp, có khả năng
đo được các lực và khoảng cách, có một cổ tay vững vàng điêu luyện để thao tác
trong những giới hạn siêu nhỏ cần thiết trong trò ảo thuật. Có lẽ thông qua cặp đế
mỏng của đôi giày bóng loáng mà gã có thể cảm nhận được xung động của các
dòng, và chuyển động bàn tay mình theo logic của cả quả cầu lẫn trái đất đang
điều khiển nó.

Những bạn đồng hành của gã, giờ tôi cũng có thể thấy chúng. Chúng luồn

lách qua đám ô tô trong lòng nhà thờ, chúng nhốn nháo chạy qua hàng xe đạp cổ,
xe mô tô, hầu như loạng choạng trong bóng tối. Vài đứa khuân một ghế đẩu và
một bàn phủ vải đỏ vào lối đi lớn phía hậu đường, những đứa khác thì đi đặt đèn.
Loắt choắt, sống động cùng đêm đen, lóe xóe, nom chúng như những đứa trẻ còi
xương, và khi một đứa chạy ngang tôi, tôi thấy hình hài của bệnh nhân Down,
đầu trọc lốc. Những Mignon Dị hợm của Madame Olcott, đám quỷ nhỏ đáng sợ
mà tôi đã thấy trên tấm áp phích trong thư viện Sloane.

Rạp xiếc đã đủ bộ: nhân viên, bảo vệ, biên đạo của nghi lễ. Tôi thấy Alex và

Denys, les Géants d’Avalon, chắc lẳn trong áo giáp da nẹp đinh tán. Họ quả thực
là những người khổng lồ, tóc vàng, tựa lưng vào phần thân to lớn của chiếc
Obeissante, tay khoanh trước ngực chờ đợi.

Tôi không có thời gian tự hỏi thêm gì. Ai đó đã long trọng bước vào, đưa

một bàn tay ra yêu cầu im lặng. Tôi chỉ nhận ra Bramanti vì ông ta đang bận một
chiếc tunic đỏ tươi, áo choàng trắng, đội chiếc mũ giám mục mà tôi đã thấy ông
ta đội vào buổi tối ở Piemonte. Ông ta tiến về phía lò than, ném thứ gì đó vào
đấy, một ngọn lửa bùng lên, rồi khói trắng dày bốc lên và từ từ lan khắp phòng.
Giống ở Rio, tôi nhủ thầm, trong bữa tiệc giả kim. Mà tôi lại không có chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.