CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 35

N

Ông lão gù đánh cá

hà chúng tôi nằm đối diện cổng chính bệnh viện John
Hopkins (bang Baltimore). Cả gia đình tôi sống ở tầng dưới,
tầng trên dành cho bệnh nhân hoặc thân nhân của họ từ

phương xa tới trọ trong lúc chờ nhập viện hoặc ra viện. Một tối
mùa hạ, tôi đang nêm dở món súp thì nghe tiếng gõ cửa thật
mạnh. Tôi đành bỏ đó ra mở cửa và trông thấy một người đàn
ông tuổi đã cao, có thể đã làm ông nội ông ngoại, với bộ dạng
thật quái dị. Ông ta cao chưa bằng đứa con trai lên 8 tuổi của tôi,
lưng gù co quắp như con tôm luộc. Mặt và hai thái dương ông ta
phủ đầy một thứ lông đỏ xoăn tít. Thế nhưng giọng nói mà tôi
nghe thấy lại rất êm ái và nhã nhặn.

- Chào bà. Tôi tới làm phiền bà một chút. Liệu bà còn phòng

trọ dành cho tôi đêm nay không? Chỉ đêm nay thôi. Tôi sống ở
bên kia bờ vịnh. Sáng này tôi tới đây chữa bệnh nhưng bây giờ
đã muộn, xe buýt không còn chạy nữa.

Nhìn vẻ mặt ngần ngừ của tôi, người đàn ông nhỏ thó vội

phân trần rằng ông ta đã gõ cửa nhiều rồi nhưng ở đâu cũng trả
lời hết phòng.

- Tôi đoán tại bộ dạng khủng khiếp của tôi. Nhưng bác sĩ bảo

cứ kiên trì có thể thay đổi được phần nào. – Người đàn ông nói.

Đáng lẽ ra tôi đã từ chối nhưng câu nói sau chót của ông

khiến tôi bất ngờ thay đổi quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.