CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 7

Ra khỏi ngân hàng, ông ăn mừng việc gửi tiền bằng mấy cây

kem. Bao giờ tôi cũng chọn kem chocolate, còn cha lúc nào cũng
chỉ lấy kem vani rẻ hơn. Ông chìa lòng bàn tay cho tôi xem mấy
đồng xu người bán kem vừa thối lại và hoan hỉ tuyên bố: “Về
đến nhà, cha con mình lại bỏ ống tiếp”. Thông thường, ông để
tôi bỏ những đồng xu đầu tiên vào chiếc bình rỗng. Nghe chủng
kêu leng keng hạnh phúc, cha con tôi cười vui vẻ. Cha tôi bảo:
“Nhờ những đồng xu lẻ này con sẽ vào đại học. Cha chắc chắn sẽ
là thế”.

Năm tháng qua đi, tôi đã tốt nghiệp đại học và kiếm được việc

làm ở một thị trấn khác. Một lần về thăm cha mẹ, trong lúc nghe
điện thoại từ chiếc máy đặt trong phòng ngủ của ông bà, tôi
nhận ra chiếc bình cũ đựng tiền đã biến mất. Hẳn nó đã hoàn
thành sứ mạng của mình và được dẹp đi. Nhìn khoảng trống
bên cạnh chiếc bàn trang điểm nơi chiếc bình từng đứng nhiều
năm, cổ tôi nghẹn tắc. Cha tôi là người ít lời, chưa bao giờ ông
thuyết giáo với tôi về lòng quyết tâm, tính kiên trì và niềm tin.
Chiếc bình đã dạy tôi những giá trị thiết yếu trong cuộc sống
một cách hùng hồn, hơn tất cả những văn từ hoa mỹ nhất.

Khi lấy vợ, tôi đã kể cho vợ tôi nghe chiếc bình. Trong ý nghĩ

của tôi chiếc bình cho tôi thấy cha tôi đã thương tôi biết chừng
nào. Dẫu cảnh nhà nhiều khi túng đói nhưng ông cũng cố bỏ
cho được vài đồng xu vào bình, hệt như lúc ông vươn người qua
bàn ăn đổ hết nước xốt cà chua vào đĩa của mình, vào đĩa đậu
nành ninh nhừ – món độc nhất trong bữa ăn trong nhiều tuần
của gia đình những lúc cha tôi không kiếm ra việc làm – của tôi.
“Khi nào học xong đại học, con sẽ không bao giờ phải ăn lại món
này trừ phi con muốn” – cha tôi an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.