CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 96

T

Chơi chung

ôi vùng vằng sập cửa thật mạnh rồi bước xuống sân, làu
bàu: Tại sao mình lại cứ phải nhường nó? Tôi cũng thích
con búp bê ấy lắm chứ! Làm chị thiệt thòi vậy tôi chẳng

muốn làm chị. Làm em sướng hơn. Mà nào phải chỉ lần này tôi
nhường nó – tức cô em gái lên 5 tuổi của tôi. Số lần tôi phải bấm
bụng nhường nó kể không xiết. Những lúc như thế này tôi buồn
mẹ tôi lắm. Hễ mua cái gì về nhà mẹ tôi đều dặn: “Hai chị em
chơi chung”, hoặc “Con nhường em vậy”.

Tôi không thích chơi chung mà cũng chẳng thích nhường. Tại

sao mẹ tôi không mua hai con búp bê giống hệt nhau, mỗi đứa
một con cho khỏi tranh nhau? Nghĩ vậy nhưng tôi biết đó là
điều khó xảy ra. Từ ngày cha mất đi, một mình mẹ tôi đi làm
nuôi chúng tôi. Đã bao lần lòng tôi se lại trước vẻ mặt lúng túng,
giọng nói khẩn khoản tới mức van vỉ như có tội của mẹ, khi
người ta tới đòi bà tiền mua chịu đồ. Thực tình, tôi cũng ráng
giúp mẹ nhiều việc trong nhà, từ trông em tới rửa chén. Thế
nhưng đôi khi tôi cầm lòng không nổi, như chuyện con búp bê
ngày hôm nay chẳng hạn.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài đặt sát hàng rào bao quanh mảnh

vườn nhỏ của nhà tôi. “Mình ngồi đây một lát cho bớt nóng rồi
vào nhà” – Tôi nghĩ. Chợt có tiếng sột soạt phía sau, tôi quay lại
và thấy Liza, cô bé 4 tuổi con bác hàng xóm đang vạch những
chùm hoa vàng treo trên hàng rào nhìn tôi mỉm cười. Tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.