phải là cái gậy bình thường. Đó là ba cái gậy vàng, hoặc ít ra cũng được mạ
vàng nên khi tia nắng chiếu vào, tất cả cùng phản chiếu những tia lấp lánh.
Tiếng kêu của Tondu đã không làm ông ta thức dậy. Lần này, chúng tôi
không có bất cứ một lý do gì để kéo người này ra khỏi giấc ngủ. Mặt hồ
cũng thuộc về ông ta như thuộc về chúng tôi. Tuy nhiên, ba chiếc gậy ánh
vàng kia đã làm cho chúng tôi cảm thấy ngứa ngáy. Đành rằng ông ấy bị tập
tễnh; sử dụng một cái gậy thôi thì còn có lý... nhưng đằng này ông ta lại
mang tới ba cái ? Mà lại bằng vàng ?
- Tớ cho rằng, - Bistèque lên tiếng, - đó là một kẻ cô đơn và hơn nữa,
là một tay kỳ quặc.
- Đúng hơn là một hạng người điên, - Corget nói. - Ai lại đi chơi trên
hồ với ba cái gậy bao giờ ? Để cho ông ấy được yên, có thể ông ấy cũng là
một kẻ nguy hiểm!
Tondu cầm chèo thay tôi, chiếc thuyền lách xa dần. Chúng tôi cập
cảng Meillerie vào lúc gần bảy giờ tối. Mady đang đứng đợi cả bọn trên sân
cảng.
- Tớ đợi các cậu đã lâu rồi, - cô ngạc nhiên - tớ cứ tưởng các cậu bị lật
thuyền rồi cơ đấy. Các cậu đã quên rằng chốc nữa chúng ta đi xem xiếc ư ?
- Này, bọn tớ vừa gặp người đàn ông hôm qua.
- Ở đâu ?
- Đang nằm ngủ trong một con thuyền.
- Chắc là các cậu đã nhìn nhầm.
- Không thể nhầm được, bọn tớ đã nhận ra ông ấy. Đó hẳn phải là một
người dở điên dở dại, ông ta đi chơi thuyền với ba cái gậy.
- Thôi các cậu liệu ăn tối nhanh lên. Tớ sẽ quay lại lúc 9 giờ kém 15.
Mady quay lại đúng vào lúc Bisteque đang nằm bò xuống, tay cầm
cái gậy để vớt cái túi đựng thức ăn vừa bị rơi xuống đáy hồ lên. Vì sợ đêm
sẽ lạnh, chúng tôi mặc áo pul, chải qua cái đầu, rồi lên đường.
Trên sân cảng đã có rất nhiều người đang đứng đợi buổi biểu diễn,
nhìn hàng chục cái xe ôtô đậu cạnh các gốc cây, người ta biết rằng các du
khách ở những vùng phụ cận cũng đang có mặt ở đây.
Mua vé xong, cả bọn đi vào trong hàng rào bằng vải. Bốn hàng ghế
băng được xếp thành từng bậc giới hạn phạm vi sân biểu diễn, ở giữa sân là