tuyệt! Chỉ vài phút, cả khoai tây và các món ăn khác đều hết veo. Ăn xong,
mỗi đứa lại tìm đến các mỏm đá nằm ngủ một lát.
Cả nhóm tới sân cảng tìm ông già Tap-Tap lúc ba giờ. Biết tìm ông ấy
ở đâu nếu không phải là ở bờ nước ? Quả thực, ông đang đan lại các tấm
lưới được căng ra giữa hai cây gần mấy chiếc xe lăn của gánh xiếc. Ông
chẳng có nét gì thay đổi, miệng lúc nào cũng ngậm một cái tẩu ống có quấn
dây bên ngoài.
- A! Đám thuỷ thủ của tôi! - Ông già reo lên. - Các cậu đến thật
không đúng lúc. Với những cái thuyền đánh cá ngày càng nhiều lên như bây
giờ, có thể nói trong hề này chẳng còn cá nữa. Nhưng nếu các cậu muốn đi
chơi hồ, cứ lấy thuyền của tôi mà đi. Nó còn chắc chắn lắm.
Chúng tôi chỉ đợi có thế. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã khua chèo trên
mặt nước Léman, nơi rộng ít nhất cũng tới bảy cây số. Kafi đứng phía trước
mũi thuyền. Ánh sáng chói loà đã làm chúng tôi hầu như chẳng trông thấy
gì. Không khí hơi nóng nhưng từng cơn gió nhẹ vuốt trên làn da khiến
chúng tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Để thoả chí bơi chèo, chúng tôi cho thuyền bơi từ bờ phải sang bờ
trái. Bất ngờ, Gnafron đứng dậy, ngón tay quấn băng của hắn giơ ra chỉ về
phía trái:
- Các cậu nhìn cái thuyền đằng kia kìa, hình như nó không chở ai ở
trên đó cả!
Tất cả chúng tôi đều quay ngoắt sang hướng này. Con thuyền đó
giống con thuyền của chúng tôi, quả thực, chúng tôi chẳng trông thấy ai ở
trên đó cả.
- Ồ không! - Gnafron đứng gần Kafi ở mũi thuyền, kêu lên. – Thuyền
không phải vô chủ. Có ai đang nằm trong lòng thuyền. Tidou, cố chèo thêm
hai, ba cái nữa thôi!
Con thuyền của chúng tôi đang từ từ lướt trên mặt nước, bỗng Tondu
thốt lên:
- Chính ông ấy... người đàn ông hôm qua!
Nằm dài trên sạp thuyền, dưới một cái ghế băng, người lạ đang ngủ ở
tư thế y hệt như hôm qua chúng tôi đã gặp trong nhà thuyền, đầu gối lên
một cánh tay. Bên cạnh ông ta là ba cái gậy, vâng, ba cái gậy... nhưng không