CÔN LUÂN - Trang 480

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: distantreader

Chương 9 - Hồi 1

Mê trận vô hình

Chiếc thiên lý thuyền cập vào một phiến đá lớn, mọi người rời thuyền lên
bờ. Trước mặt là một sơn cốc âm u rộng lớn, bốn bề núi cao bao bọc, đỉnh
núi cao tận trong mây, khiến người ta không thể dừng chân mà phải đi vào
trong cốc. Đáy cốc có nhiều đá nhỏ, loạn thạch thương tùng rất không
chỉnh tề, tảng đá lớn thì không thua hòn núi nhỏ, đá nhỏ chẳng khác vạn
quân. Ẩn giữa cây tùng tảng đá là vô số tượng người bằng đá, cao như một
người nhỏ, điêu khắc sống động tinh vi, trừ thể hình đều to lớn, còn thì
mừng, giận, bi thương, lo lắng, kẻ cười người khóc đều không khác gì
người thật, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, hoặc nhíu mày trầm tư,
hoặc ngửa mặt lên trời cười dài, hoặc múa kiếm hát ca, hoặc viết chữ thổi
sáo, quả là trăm ngàn tư thế phong thái khác nhau kiểu nào cũng có, chỉ
nhìn lướt qua mà như vô cùng tận.
Lương Tiêu tuy thấy việc kì quái cũng không lấy làm lạ, nhưng bất giác
cũng phải hít vào một hơi lương khí, ngạc nhiên nói:
- Còn đây là cái gì ?
Hoa Thanh Uyên nghiêm mặt nói:
- Đó là tượng tám trăm vị thánh hiền, được điêu khắc từ xưa đến nay, sử
sách gọi là tám trăm vị tiên thánh hiền triết, danh tướng kì nhân …
Ông chỉ một pho tượng đá mũ cao áo dài, dung mạo kì cổ, có khí thế bao
trùm thiên hạ, nói:
- Đó là Hiên Viên Hoàng đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân trán cao mặt lớn, hai mắt trũng sâu, tay
cầm một bình thuốc, nói:
- Đó là Thần Nông Viêm đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân mày dài tai to, râu dài quá bụng, cưỡi một
con trâu xanh, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.