CÔN LUÂN - Trang 478

- Hoa đại thúc, chừng nào mới tới nơi ?
Đúng lúc Hoa Thanh Uyên định trả lời, đột nhiên thiên lý thuyền ra khỏi
hẻm núi, không gian phía trước bỗng mở rộng, nước suối từ trên núi đổ vào
vào một hồ nước, ven bờ hồ là núi xanh bao quanh, mây mù vần vũ,
khoảng chục con bạch hạc đang kêu lên thanh thoát, phiên nhiên bay lượn
trong ánh hoàng hôn. Hoa Thanh Uyên đứng dậy, chỉ ra xa nói:
- Tiêu nhi, cậu nhìn, đó là Tê Nguyệt cốc của Thiên Cơ Cung.
Diệp Chiêu tay nắm chiếc sừng rồng, chợt cất tiếng ca:
“Thủy tiếp tây thiên vụ lý hoa
Vân phi hạc vũ thị tiên gia
Mộ san như tửu san nhân túy
Ha, nhất khúc cuồng ca động vãn hà.”
(Tạm dịch:
“Nước tiếp mây trời nơi Tây Thiên
Mây bay hạc múa chốn tiên gia
Núi có rượu sơn nhân cứ say
Ha, một khúc cuồng ca động chiều tà”)
Giọng ca mạnh mẽ và trong sáng, vọng lại giữa núi đồi mãi không ngừng.
Lương Tiêu cố dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nơi bờ hồ có ba ngọn thác như
từ trên trời đổ xuống, ba cái vòng tròn lớn hình rồng đang từ từ xoay
chuyển trước thác, kéo theo cả trăm nghìn cánh tay bằng đồng dài nhỏ
chuyển động trong nước lúc ẩn lúc hiện như có vô số rồng rắn cuốn quýt.
Lương Tiêu nhìn thấy ngẩn người ra, thất thanh la lên:
- Đó là cái gì vậy ?
Hoa Thanh Uyên nói:
- Đó là Thiên Xu, Thiên Tuyền và Thiên Cơ . Ba cỗ đại luân này đã chuyển
động như thế suốt ba trăm năm trước Tê Nguyệt cốc.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Chúng dùng để làm gì ?
Hoa Thanh Uyên mỉm cười nói:
- Chuyện này dài lắm ! Từ từ rồi cậu sẽ hiểu.
Nước hồ chảy chậm, thiên lý thuyền từ từ cập bến, xuyên qua ba cỗ bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.