CÔN LUÂN - Trang 481

- Đó là Lão Tử Lý Nhĩ, người đã viết Đạo Đức chân ngôn dài hơn năm
nghìn từ.
Chuyển tay chỉ tượng một lão giả mặc nho phục đang vòng tay cúi chào,
nói:
- Đây là Văn thánh Khổng Khâu.
Lương Tiêu vừa nghe vừa nhìn, bỗng thấy những tượng đã đó vốn hoàn
toàn bất động đột nhiên lại từ từ di động, tuy nhiên rất khó phát hiện ra,
giống như trăng sao trên trời không lúc nào không dịch chuyển, trong lúc
đang nói, tượng đá của Hoàng đế đã đi khuất sau một núi đá. Lương Tiêu
lập tức kinh ngạc kêu lên.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Ngươi nhìn ra được cái gì ? Đoán ra nguyên cớ mới được coi là giỏi.
Lương Tiêu cắn môi, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Ta biết rồi.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Sao, nói ta nghe.
Lương Tiêu chỉ vào ba chiếc cự luân phía sau lưng, nói:
- Đạo lý này cũng cùng một kiểu với thiên lý thuyền! Sức nước làm chuyển
động cự luân, cự luân làm chuyển động những cánh tay đồng, sau đó những
cánh tay đồng dùng cách gì đó để chuyển động các tượng đá.
Hoa Mộ Dung nhíu mày lấy làm kỳ lạ, mỉm cười nói:
- Giỏi lắm, không nhìn ra ngươi cũng có lúc thông minh, mèo mù phen này
lại bắt được chuột.
Hiểu Sương chen vào cười nói:
- Tiêu ca ca vốn là rất thông minh.
Nói xong hai má ửng hồng.
Lương Tiêu rất thích người khác khen mình, liền hướng về phía Hiểu
Sương mỉm cười hỏi tiếp:
- Có điều huynh vẫn không biết những cánh tay bằng đồng đó làm cách nào
chuyển động được tượng đá.
Hoa Thanh Uyên ngẫng nhìn sắc trời, nói:
- Chuyện này không phải dễ nói cho minh bạch, ngày sau sẽ nói tiếp, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.