Lương Thiên Đức khoát tay: “Văn Tĩnh, lấy tiền ra.”
Văn Tĩnh vâng lời, thò tay vào ngực áo, mắt bỗng trợn lên, lần tay khắp
trên dưới, ngó cha, nước mắt chực trào ra: “Bố ơi, túi tiền… túi tiền… mất
rồi.”
“Cái gì?” Lương Thiên Đức kêu lên.
“Hơ.” Tiểu nhị lập tức sầm mặt: “Quý khách, quán chúng tôi vốn nhỏ lời ít,
xưa nay không bán chịu.”
Lương Thiên Đức tức giận nhìn con. Văn Tĩnh mếu máo: “Con nhớ là đã
đếm kỹ trước lúc qua Thần Tiên độ, thế mà giờ không thấy nữa.”
“Ta biết đâu đấy? Tay nải toàn do mày đeo mà.” Lương Thiên Đức không
kìm được vung tay đánh.
Văn Tĩnh ôm đầu, kêu van: “Con nhớ ra rồi, chính cái tên nho sinh ma quỷ
ấy, nhất định đã nhằm lúc con tốt bụng giơ tay ra đỡ, nhưng mà…” Văn
Tĩnh lắc đầu: “Sao con không phát giác ra nhỉ.” Gã ngấm ngầm than thở,
không những túi tiền, mà cả miếng ngọc bài dúi trong ngực cũng bị tên đó
nẫng mất rồi, nếu không thì còn có thể mang ra đổi cơm ăn. Tên nho sinh
khốn kiếp xấu xa! Nghĩ đến đây, gã suýt oà khóc.
“Thế mà cũng đòi luyện võ.” Lương Thiên Đức không kìm được nữa, tóm
lấy cổ gã. Văn Tĩnh la oai oái như lợn bị chọc tiết.
“Quý khách, mời các vị ra ngoài đánh nhau.” Tiểu nhị hầm hầm đuổi.
Lần đầu tiên trong đời bị sỉ nhục như thế, Lương Thiên Đức tím mặt, uất ức
vô cùng, dợm chân toan chạy ra cửa, chợt nghe thấy văn sĩ cười bảo: “Nếu
các hạ không chê, Bạch Phác đứng ra mời mọi người cùng uống một ly?”
Lương Thiên Đức sững sờ, chưa kịp đáp, đã thấy Văn Tĩnh xoa cổ lầm
bầm: “Đến tối biết làm sao đây?”
“Khốn kiếp!” Lương Thiên Đức trừng mắt tức giận.
“Bố ơi, con đói thật mà.” Bụng Văn Tĩnh kêu lục bục.
Lương Thiên Đức toan chửi mắng, song nhìn bộ dạng thiểu não của thằng
bé lại không nỡ cất lời. Bạch Phác cười: “Người ta sống trên đời, ai chả có
lúc khó khăn. Huống hồ tại hạ còn có việc muốn thỉnh giáo, mong huynh
đài đừng chối từ.”
“Thôi được!” Lương Thiên Đức thở dài, cúi đầu vòng tay đáp: “Thịnh tình