CÔN LUÂN - Trang 192

này Vân Vạn Trình chiêu tập đại hội, kể cũng như điểm thêm một chút hào
khí cho thế đạo.
Hàn Tranh lại uống bát nữa, cười bảo:
- La lão ca! Người ta thường nói, anh hùng đời nào chẳng có. Hoài An
vương cố nhiên là giỏi rồi, nhưng tôi thấy Vân đại hiệp cũng chẳng kém.
Cứ ngẫm mà xem, quân mình đánh Thát đều lấy một chọi mười, mấy nghìn
hào kiệt tập trung ở Hợp Châu làm gì không giúp được ông ta tróc thẳng
đến sào huyệt giặc? – Hàn Tranh nói vào hứng, lại rót thêm bát nữa, uống
ừng ực ừng ực. Tửu lượng gã rất khá, uống liền ba bát mà mặt không đổi
sắc.
Người họ La chừng như có tâm sự, gõ gõ năm ngón tay lên cạnh bát, thở
dài:
- Hàn lão đệ tuổi trẻ nhiệt tình, thực khiến La Tùng ta ngưỡng mộ. Nhớ dạo
ở Hợp Châu, ta cũng từng đánh vài ba trận với quân Thát. Dụng binh trên
chốn sa trường phức tạp hơn đơn đả độc đấu nhiều. Ta nghĩ, lính Thát thật
sự rất lợi hại!
Hàn Tranh đã uống hơn nửa bát rượu, nghe vậy đặt cạch bát xuống, lớn
tiếng bảo:
- La huynh nói làm người ta nản quá. Bao nhiêu năm nay quân Thát giao
chiến với Đại Tống, cuối cùng thì sao? Chỉ biết nhìn đất nước tươi đẹp này
mà tức nổ đom đóm mắt chứ có gì hơn đâu!
Người họ La cụp mắt, giơ tay mở ngực áo, để lộ một đường sẹo đao đen xì
từ chỗ tim kéo xuống đến thắt lưng, cười buồn:
- Hồi ở Hợp Châu có Trấn Nhạc tướng quân Tôn Hạo và Loạn vân thương
Ngải Minh, ai trong hai người đó mà chẳng giỏi gấp mười La Tùng này?
Về sau ra sao? Tôn huynh chết giữa đám tên bay đạn lạc, Ngải huynh còn
thê thảm hơn, cả đời dùng thương mà mất mạng dưới rừng thương. La mỗ
lĩnh một đao, nằm liệt giường cả tháng trời, cứu được tính mệnh kể cũng là
may lắm…
Tiếng lào xào trong quán hơi dịu đi, mấy chục cặp mắt quay lại nhìn vết
sẹo.
La Tùng khép áo, cầm bát rượu uống một hơi, áng chừng tửu khí bốc, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.