CÔN LUÂN - Trang 193

mắt đỏ ngầu. Hàn Tranh cúi đầu uống rượu, chẳng nói chẳng rằng. Chợt
nghe bên ngoài cửa có tiếng tiểu nhị chào mời, ai nấy ngẩng đầu nhìn. Một
người đàn ông và một người đàn bà bước vào. Người đàn ông cao gầy, trán
rộng mày dài, mắt sáng miệng tươi trông rất dễ gần. Người phụ nữ nước da
trắng mịn, nét mặt thanh tú, tuy vận áo thô trâm cỏ nhưng vẫn rõ ra nhan
sắc trời sinh, tay dắt một đứa bé tóc xõa, mặt hồng hào, mắt đen láy đang
nhìn lướt rất nhanh khắp mặt mọi người.
Người phụ nữ xinh đẹp liếc quanh, cau mày bảo:
- Đương gia, ở đây bẩn thỉu quá! Đổi chỗ khác đi.
Người đàn ông gật đầu:
- Được!
Họ toan quay ra thì đứa nhỏ cong môi kêu:
- Không! Chân con mỏi dừ rồi.
Người đàn ông trợn mắt, đứa bé rụt đầu lại:
- Mẹ ơi!
Thiếu phụ xoa đầu nó, cười bảo:
- Được được! Theo ý con, mình không đi nữa. – Rồi ngoảnh sang tên phục
vụ, nàng lạnh lùng nói – Sao ngây ra như phỗng vậy? Mau đi dọn một cái
bàn cho chúng ta!
Thấy một người đương nói nói cười cười lại có thể trở mặt nhanh thế, gã
tiểu nhị ngạc nhiên vô cùng, may mà đã tiếp xúc với bao nhiêu khách từ
nam ra bắc rồi, phản xạ ít nhiều cũng linh hoạt, gã liền cười xòa:
- Xin lỗi bà, quán nhỏ người đông, chỉ có cách ghép bàn ghép ghế ngồi
thêm… - Đang nói, chợt nhận ra vẻ mặt đe dọa của người phụ nữ, tim gã
đập thình thình, giọng yếu hẳn đi.
Người đàn ông khẽ bấm tay vợ, cười bảo:
- Vậy nhờ anh!
Gã tiểu nhị mừng rỡ vâng dạ luôn miệng. Thiếu phụ trừng mắt nhìn chồng,
trách:
- Đồ ngốc! Hệt như cục bột ấy, mặc tình người ta nhào nặn, họ nói đông,
mình đố có dám nói tây… - Nàng lầm bầm mãi, nhưng anh chồng cứ cười
cười, chẳng ừ chẳng không .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.