CÔN LUÂN - Trang 222

co ngóc ngách, không được thẳng thắn.
Hàn Tranh tiếp lời:
- Đúng đấy! Tham quan ác nhân thì chém luôn một đao cho chết mẹ nó đi,
hà tất bày vẽ rắc rối?
Vân Thù phật ý:
- Phàn Chương Khôi chỉ thích bợ đỡ để tiến thân, Ngưu Bách Vạn yêu tiền
bạc như tính mạng, đối với chúng thì mất quan tước của cải còn khổ sở hơn
là bị giết ấy chứ.
La Tùng cười:
- Vân công tử nói đúng lắm. Hai đứa đó cả đời vun vén, một sớm một chiều
hóa trắng tay, chúng sẽ khốn đốn biết chừng nào!
Vân Thù được y phụ họa, bật cười:
- La huynh thực rất hiểu lòng người.
Cận Phi lạnh lùng nói:
- La huynh rất hiểu lòng người, còn ta thì là đầu đất hả? Hừ, bắt vào chuyện
chính đi!
Vân Tùng nhợt mặt, lập cập đáp:
- Vâng, vâng. Là thế này, Phượng Tường tiên sinh cứ kể xong một chuyện
hành hiệp tâm đắc là lại cụng với em một ly, chẳng bao lâu rượu đã sạch
bách. Sau đó ông đứng dậy, người nhuốm hơi men, chân bước liêu xiêu trên
tuyết, vừa bước vừa nói cái lẽ tam tài, tiên thiên dịch số gì ấy, nghe rất sâu
xa ảo diệu. Cũng may Chu Tú tài tinh thông dịch lý, ngày thường em theo
học đã nắm được cả, nay biết Phượng Tường tiên sinh võ nghệ đầy mình,
lại thấy bộ pháp của ông độc đáo quá nên em âm thầm theo dõi. Ông bước
không nhanh cũng không chậm, như đi dạo trong vườn thôi, nhưng lạ là sự
dịch chuyển ấy lại gây ra gió, khiến tuyết rơi xuống đều bị cuốn chùm,
quay rất lâu phía trên đầu ông như một lá cờ tiết lớn màu trắng.
Ba người kia giật mình nhìn nhau, cùng nghĩ:
- Chỉ bước đi mà kéo theo gió xoáy khiến hoa tuyết ngưng tụ, thực chưa
nghe đến thứ võ công như thế bao giờ. Mà chẳng rõ có phải thật không, hay
thằng bé này hứng chí nói càn, khoa trương khoác lác? – Ai nấy cùng đăm
chiêu, tỏ vẻ nghi hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.