CÔN LUÂN - Trang 231

chợt thấy ấm lòng, cười bảo:
- Thế sao em hay mắng tôi dù khoác cái gì lên người cũng vẫn là một gã
quê mùa?
Ngọc Linh lườm y:
- Em nói gì mình tin nấy à? Em nói mình là con lừa ngu xuẩn, nhưng thực
tế mình có như vậy không?
Văn Tĩnh tủm tỉm:
- Tất nhiên là không. Vì ngày thường em toàn nói tôi còn ngu hơn lừa cơ!
Ngọc Linh sắp gắt lên tới nơi, bỗng nhận ra vẻ cợt đùa của chồng, bèn càu
nhàu:
- Hay nhỉ, khờ khạo như mình mà cũng biết nói năng vòng vo rồi đấy?
Nhưng dẫu mình có ngốc nghếch đến đâu cũng vẫn hơn đứt lão họ Vân kia.
Mình còn nhớ chứ, hôm ở trên đầu thành, mình vận khôi giáp, trông uy
nghi nổi bật… - chợt nhận ra sắc mặt chồng sầm tối, biết y không muốn
nhắc lại chuyện xưa, nàng cười cười, bỏ lửng không nói nữa.
Mười năm nay, hai vợ chồng tuy đầu gối tay ấp, vai tựa má kề, song riêng
chuyện giữ thành dạo ấy thì chẳng ai muốn nhắc đến. Ngọc Linh cao hứng
nhất thời nên vô tình gợi lại, khiến Văn Tĩnh nhớ ngay tới người cha quá
cố, lòng buồn rầu vô hạn. Bỗng Lương Tiêu kêu:
- Cha ơi, chúng ta tới gần thêm một tí được không? Ở đây chẳng thấy rõ gì
cả. – nó vừa kêu vừa che tay trên mắt, nhướng trông ra xa.
Văn Tĩnh tức giận nhìn con, nói vẻ dữ tợn:
- Không được! Con là cái thứ vui đâu chầu đấy, đến chỗ đông người thể
nào chả gây chuyện!
Lương Tiêu bặm môi, đưa mắt sang mẹ cầu cứu. Ngọc Linh cười, ghé tai
nó bảo:
- Con ngoan, hôm nay cha con đã gặp đủ phiền phức rồi, ta không dám
chọc giận ông ấy nữa đâu.
Lương Tiêu thất vọng vô cùng, ủ rũ nghĩ:
- Mẹ sợ cha ư? Hèm, việc này còn quái gở hơn cả việc gà trống đẻ trứng
nữa.
Văn Tĩnh ngẫm nghĩ chốc lát rồi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.