CÔN LUÂN - Trang 233

Thằng bé cười khanh khách:
- Con ngứa đấy, con ngứa đấy. – rồi vừa cười vừa cù loạn lên trong lòng mẹ
nó.
Có người ngoái lại nhìn, Ngọc Linh đâm ngượng, khẽ bảo:
- Ngoan nào, mẹ không bế nữa bây giờ.
Lương Tiêu sợ bị buông xuống, người nhỏ chân ngắn làm sao mà theo dõi
được cảnh nhộn nhịp đằng kia, nó vội vã chỉnh đốn tư thế, nhìn thẳng ra
phía trước.
Vân Vạn Trình đứng trên đài, trông xuống đám đông chen vai thích cánh
bên dưới, cảm thấy nhiệt tình trào dâng trong lồng ngực: “Người ta nói
mười năm nay Đại Tống đã quá quen với cuộc sống thái bình, ngựa tốt để
béo bệu, cung cứng để rã dây, lòng người không được như xưa nữa. Nhưng
cảnh Bách Trượng Bình đây làm gì đến nỗi thế?” Y đưa mắt ngó quanh,
không thấy Cận Phi và Vân Thù đâu, khó chịu hừ một tiếng, lại nhìn lên
đài, ngấm ngầm buồn rầu. “Ba vị lão hữu vẫn chưa tới, phải chăng trên
đường đã xảy ra chuyện gì?”
Một ông già râu bạc đứng mé trái chừng như nhìn ra tâm tư của Vân Vạn
Trình, cười bảo:
- Lão Điêu nhi, đã đến giờ rồi, không thể thất tín với hào kiệt trong thiên
hạ. Ai vắng mặt thì thôi, mình không đợi nữa. Ha ha, lão già này sốt ruột
lắm, muốn uống bốn bát rượu thề đây!
Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca đùa hả? Rượu thề chỉ một bát là đủ, đâu cần những bốn bát?
Ông già râu bạc cười:
- Nói chuyện với lão Điêu nhi này chẳng thú vị chút nào! Đệ nghĩ xem,
Nam thiên Tam Kỳ đến muộn nhé, có phải là đáng phạt nặng hay không?
Kể về đả đấu, người ta thường nói “Nam thiên Tam Kỳ, mãn nhị vô địch5”,
nếu ba người đến cả, chắc đệ không dám phạt roi, còn phạt rượu thì lại
đúng với ước mong của họ quá. Vì vậy lão già này cứ giành uống mấy chén
rượu thề của cái đám ấy cho chúng trố mắt lên, tới nơi mà không nhấp được
một giọt rượu nào, ha ha, bọn Nam thiên Tam Kỳ ấy sẽ tức bằng chết.
Vân Vạn Trình nghe vô lý quá, nghĩ bụng: “Rượu thề làm gì có chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.