CÔN LUÂN - Trang 235

Vân Vạn Trình cau mày, chực tra xét cho kỹ càng, song còn ngần ngại vì
đông người quá, lão già râu bạc nọ cười bảo:
- Thôi, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, lão Điêu nhi đừng vội vặn vẹo.
Thằng bé Cận Phi này lớn lên trước mắt ta, nói năng làm việc xưa nay đều
rất thật thà!
Vân Vạn Trình cau có:
- Ca ca đừng nuông nó. Bây giờ mới chỉ là liên minh, nhược bằng giao
chiến thật, chậm một chút há chẳng để lỡ quân cơ hay sao?
Ông già cười:
- Môn quy của đệ nghiêm khắc quá, ta nghĩ không ổn. Mà thôi, đệ muốn
đánh muốn giết thế nào thì tùy, ta không ý kiến ý cò gì nữa. – nghe là nghe
vậy, song nể vai vế của lão, Vân Vạn Trình cũng phải nhượng lời, thở dài
bảo:
- Được rồi, Cận Phi, tha cho con lần này. Ờ mà, Vân Thù đâu?
Cận Phi kinh ngạc hỏi:
- Sư đệ vẫn chưa quay về ạ?
Vân Vạn Trình hừ một tiếng, hai mắt lạnh hẳn đi. Cận Phi lúng túng, toan
giãi bày thay sư đệ mấy câu, nhưng Vân Vạn Trình đã quay sang chỗ khác,
chăm chú nhìn một hán tử gầy đen, hỏi to:
- Huynh đài cũng đến liên minh phải không?
Người đàn ông nọ giật mình, trả lời bằng một giọng rất đanh:
- Không liên minh thì làm gì?
Vân Vạn Trình mỉm cười:
- Được lắm, các hạ có thiếp mời không?
Người đàn ông trừng mắt, cười nhạt:
- Không có thiếp thì không đến được ư? Ngươi đã gửi cho ta chưa?
Mắt loé sáng, Vân Vạn Trình kéo dài giọng:
- Đại Tống còn nhiều chân nhân bất lộ tướng, phát sót thiếp là điều khó
tránh khỏi. Các hạ không mang thiếp đến thì thôi, cớ sao lại giấu thuốc bột
trong tay áo?
Người đàn ông đen gầy nhướng đôi mày nhỏ, giật lui vài bước, cười ha ha
một tràng dài rồi tung mình lên, nhấp nhô mấy cái lướt qua đám đông, thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.