CÔN LUÂN - Trang 247

Vũ đón lấy uống cạn rồi quăng bát đi, nhìn nhau cười lớn, đang cười chợt
nín bặt, hai tấm thân cùng tựa vào cây thiết kích lạnh ngắt, chết trong tư thế
đứng thẳng hiên ngang.
Tiêu Thiên Tuyệt theo dõi, vầng trán thoáng nét ảm đạm. Trông bề ngoài
lão thô lỗ vậy thôi, kỳ thực hành động rất tinh tế. Vừa rồi lão chặt cây bít
đường, thoạt tiên áp đảo những tay võ phu tầm thường, tiếp đó đưa Vân
Thù ra làm con tin, buộc các cao thủ không dám liên công vây đánh, cuối
cùng sẽ dùng phương pháp đơn đả độc đấu, giết chết từng người một, ép
Vân Thù phải khai thật tung tích Công Dương Vũ, có thể gọi là kế xuất liên
hoàn, mưu định kín kẽ. Ai ngờ Cơ Lạc Hồng và Mạc Tế Vũ cứng cỏi đến
thế, lão già sinh dạ bùi ngùi, thả Vân Thù về cho họ được yên lòng nhắm
mắt. Tình hình hiện tại thành thử đã thay đổi hẳn, Tiêu Thiên Tuyệt lợi hại
đến đâu thì cũng chỉ một thân một mình, trong khi liên minh kia người
đông thế mạnh, lại thêm các hảo thủ bậc nhất như Vân Vạn Trình, Phương
Lan, dù lão dốc sức liều mạng, kết cục cũng chưa biết thế nào.
Nhận ra điều ấy, Văn Tĩnh lộ vẻ trầm ngâm. Ngọc Linh chợt nghiến răng,
thả Lương Tiêu xuống đất, gọi nhỏ:
- Ngốc này!
Văn Tĩnh giật mình:
- Gì vậy em?
Ngọc Linh nói:
- Nếu xảy ra loạn đả, mình phải dắt Tiêu nhi đi ngay nhé.
Văn Tĩnh thắc mắc:
- Tại sao?
Ngọc Linh nói, mắt đỏ hoe:
- Dốt thế nhỉ, ông ấy là sư phụ em, nếu ông ấy bị người ta vây đánh, em có
thể khoanh tay đứng nhìn không?
Văn Tĩnh vội nói:
- Vậy sao được? Đã cùng đến thì phải cùng đi, hoặc ít nhất là cùng chết
chứ.
Ngọc Linh giận điên, rít lên:
- Thế còn Tiêu nhi, mình bảo làm sao với nó đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.